Triệu Huyền Thanh đẩy nhẹ anh ra, giọng cô khàn khàn, cũng không còn trơn tru vì đã uống nhiều bia mà trả lời anh:
"Thằng bé cũng là con tôi mà."
Trác Nhất Thành nhìn khuôn mặt đã ửng đỏ lên vì cồn của cô mà trầm giọng hỏi:
"Sao giờ này lại ngồi đây uống bia?"
Triệu Huyền Thanh bất mãn nhìn anh, nếu không phải vì anh cứ xổ sàng xông vào cuộc sống cô một lần nữa thì cô cũng không bận lòng mà suy nghĩ về thái độ thay đổi xoành xoạch của anh giữa hôm qua và hôm nay.
Cô không nói gì mà chống tay ngồi dậy muốn đi về phòng ngủ, nhưng bước đi không vững cô lại ngã vào lòng Trác Nhất Thành.
"Ah..." Triệu Huyền Thanh giật mình kêu lên.
Anh ôm cô trong vòng tay, cảm giác mềm mại, thơm tho trên người cô làm anh không tài nào mà kiềm chế được bản thân mình.
Trác Nhất Thành thở dài một hơi, đêm nay đành cầm thú giống Giản Trung Khúc một đêm vậy...
Vừa nghĩ anh vừa bế bổng Triệu Huyền Thanh lên mà đi về phòng cô.
Triệu Huyền Thanh hoảng sợ nhìn anh, cô nắm lấy ngực áo Trác Nhất Thành mà kiềm giọng không hét quá lớn vì sợ tiểu Hiên thức dậy:
"Anh làm cái gì vậy? Thả tôi xuống..."
Bịch...
Đúng là anh thả cô xuống thật, nhưng mà thả trên giường, cả thân người cao lớn đè ép lên người cô.
Anh nhìn cô chằm chằm, hai mắt đỏ lừ vì động tình mà khàn giọng nói:
"Thanh Thanh... Hôm qua anh không cố ý gây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-vi-nhu-trang/2837801/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.