Mẹ Giản kinh ngạc đến giọng nói cũng lấp ba lấp bấp mà hỏi lại anh:
"Chị... Chị của Vi Vi? Là đứa bé đã mất tích nhiều năm trước đó sao?"
Trác Nhất Thành tùy tiện gật đầu trả lời bà:
"Vâng ạ..."
Ba Giản nghe thấy thế thì thở dài ân hận, giọng ông nhỏ lại nhìn về hướng cánh cửa phòng bệnh mà nói:
"Hèn gì nó không muốn thấy mặt hai bác."
"..." Trác Nhất Thành rơi vào trầm mặc, anh biết ai cũng có nổi khổ của riêng mình, vướng mắc trong lòng hơn mười năm không thể ngày một ngày hai là có thể tháo gỡ được, cứ thuận theo tự nhiên vậy.
Mẹ Giản nắm lấy tay ba Giản, bà biết ông đang có cảm giác gì, chính bà cũng như vậy, vợ chồng như chim liền cánh, như cây liền cành, nỗi đau, nỗi khổ của ông thì cũng là nỗi hối hận chồng chất trong lòng bà.
Bà nhìn Trác Nhất Thành, khẽ cười mà nhờ vả anh:
"Nhất Thành con ở lại đây cùng hai đứa nó nha... Hai bác về trước đây." Thật ra bà biết sự xuất hiện của hai người đã khiến cho bầu không khí giữa bọn họ tệ như thế nào, nếu đã như vậy thì dứt khoát cho bọn trẻ có không gian thoải mái để tâm sự vậy.
Dứt lời bà đưa tay dịu dàng xoa đầu Triệu Huyền Vi đang úp mặt trên người Giản Trung Khúc mà nức nở từ nãy đến giờ... Cứ để cô khóc cho thoải mái vậy, bà chỉ cầu mong hai đứa có thể nhận ra tình sâu nặng của đối phương mà về với nhau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-vi-nhu-trang/2837793/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.