Triệu Huyền Vi ngước mắt nhìn Giản Trung Khúc, trong phòng chỉ còn ánh sáng vàng nhẹ nhàng của đèn ngủ, chiếu vào trong đáy mắt cô chỉ nhìn thấy những tia sáng lộn xộn, Triệu Huyền Vi khẽ cười nhỏ giọng nói:
"Chúng ta là người yêu... Em ôm anh ngủ thì có sao?"
"Thì đúng là không sao hết... Nhưng mà..." Nhưng mà anh không chịu được... Lời này Giản Trung Khúc chỉ dám gào thét trong lòng chứ làm sao mà dám nói ra trước mặt Triệu Huyền Vi, nếu không sẽ lộ tẩy hết mất.
Triệu Huyền Vi có thể nhìn thấy lờ mờ khuôn mặt vặn vẹo vì khó chịu của hắn, cùng một tầng mồ hôi mỏng rịn ra trên trán khiến cô cảm thấy xót xa trong lòng, cô còn nghĩ là do mình đã quá vội vàng tiếp xúc thân mật với hắn trong khi hắn vẫn còn đang không nhớ gì về quá khứ của hai người nên mới sinh ra cảm giác khó chịu, không thoải mái như vậy.
Triệu Huyền Vi buông Giản Trung Khúc ra, cô chống tay ngồi dậy, tựa người vào thành giường mà tìm chủ đề khác bắt chuyện với hắn:
"Trung Khúc này... Ngày mai anh có tính đến công ty không?"
Giản Trung Khúc nghe thấy cô hỏi mình về chuyện công việc, liền hứng thú mà nhoài người đến bên cạnh cô tò mò hỏi:
"Sao vậy em? Em khó chịu về chuyện của cô thư ký lúc nãy sao?"
Triệu Huyền Vi khẽ cười lắc đầu, cô luôn nghĩ hắn đang mất trí nhớ thì làm sao mà trách hắn vì một cô gái khác tự ý nhào đến ôm lấy hắn được...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-vi-nhu-trang/2837775/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.