Y bị sái cổ rồi, nhưng chẳng sao, sư phụ là linh y, có thể chữa cho y. 
Vô Phương nhìn quanh một vòng, bảo đảm không có tà ma quấy nhiễu mới sờ lên dây chằng ở hai vai Chấn Y dùng sức bóp. Sau một tiếng *phựt* rồi tiếng xương cốt kêu *rắc*, cuối cùng cổ y cũng về lại chỗ cũ. 
Nàng tủm tỉm cười nói: “Đây là chỉnh xương, đùng được cho cả người lẫn yêu. Từ xương chẩm* cho đến gai cột sống, nếu không ngay vị trí thì khí huyết sẽ tắc nghẽn, gân mạch co lại. Bây giờ được chỉnh lại rồi, lát nữa ngươi sẽ thấy khá hơn.” Nàng đưa cái bánh bột ngô nướng được cắm gần đống lửa cho y, nghi ngờ hỏi: “Chỉ có tư thế ngủ không tốt mới xuất hiện triệu chứng này. Đồ đệ bình tĩnh thật đấy, ngủ suốt dọc đường luôn à?” 
(*Xương chẩm là phần nằm nhô cao, sờ vào có hình bánh giày, nằm giữa đường đi của cột sống ẩn sau tóc.) 
Chấn Y không tiện trả lời, bẻ một miếng bánh nhét vào miệng, đáp ậm ừ: “Là do sợ ạ, người không biết bay, lên không trung tất nhiên rất căng thẳng.” 
“Căng thẳng cái gì, có ta và Cù Như đây, còn có thể để ngươi bị ngã chết sao?” Nàng cảm thấy sinh làm người đúng là chuyện phiền phức. Không giống các nàng có thể tùy ý trên trời xuống đất, con người quá yếu ớt, thỉnh thoảng nàng còn lo sẽ kẹp chết y. Y chết nàng còn phải tới Phong Đô tìm hồn cho y, mắc công lắm, cho nên nàng đã nhẹ nhàng hết sức có thể, vậy mà vẫn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-trung-mi/2156724/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.