Đáng tiếc thật, nếu tới sớm hơn tí là có thể nhìn thấy bộ dạng nằm đất khó coi của lệnh chủ rồi, Vô Phương tiếc nuối nghĩ. Lúc nhìn Minh hậu, trên mặt nàng bất giác nở nụ cười đồng cảm… nàng ta cũng thú vị đấy chứ, quen biết Bạch Chuẩn lâu như vậy mà còn có thể giữ được hảo cảm với chàng. Minh quân ngoại trừ sắc mặt hơi tái thì dường như chẳng có khuyết điểm rõ rệt nào, chẳng lẽ không sánh bằng một lão yêu chả thấy mặt mũi đâu ư? Yêu giới cái gì cũng được, có điều tư tưởng cởi mở quá lại không ổn. Đã gả làm vợ người ta rồi cơ mà, tại sao không chăm nom phu quân mình sống bình yên qua ngày chứ? Rốt cuộc Bạch Chuẩn có gì hay mà khiến nàng ta nhớ mãi không quên vậy?
Vốn tính hướng nội nên dù trong lòng nghĩ nhiều tới mấy, Vô Phương vẫn không lộ ra ngoài mặt. Khi Minh hậu bước lên nấc thang cuối cùng, nàng thậm chí còn quan tâm giơ tay ra đỡ, “Chúng ta mạo muội đến Phong Đô nên đã khiến Minh hậu thêm phiền toái rồi. Trời mới sáng thôi, hại Minh hậu dậy sớm như thế đúng là có lỗi.”
Song nom Minh hậu rất vui vẻ, “Yểm hậu khách sáo quá, ở Phong Đô ngày nào cũng náo nhiệt hết, nhưng kẻ qua lại tới lui phần lớn toàn là người Trung Âm đi đầu thai thôi, bằng hữu của thiếp và chúa thượng nhà ta rất ít ai chịu đặt chân đến đây. Thiếp tính toán rồi, từ lúc đức Bồ tát Địa Tạng Vương đến đây thì đã qua hai nghìn năm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-trung-mi/2156697/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.