*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lệnh chủ cảm thấy bầu trời trên đỉnh đầu mình nứt toác ra, nước từ Mãn Hải trút xuống gần như nhấn chết chìm chàng. Chàng đứng đó mà người run lẩy bẩy, hôn thê muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với chàng chỉ vì một sai lầm nho nhỏ từ mấy ngàn năm trước của chàng ư?
Sao nàng lại có thể làm vậy được, tốt xấu gì bọn họ cũng chung đụng lâu thế, chẳng lẽ một chút cảm tình nàng cũng không có ư? Lệnh chủ nghe thấy nàng muốn đi thì vô cùng khổ sở. Chàng một lòng muốn thành thân với nàng, vì để mối nhân duyên này kết quả ngọt mà chặt hết mọi đường lui cho mình. Kết quả nàng lại muốn vất bỏ chàng, có nghĩ đến cảm nhận của chàng không?
Lệnh chủ nắm chặt quyền, kiên quyết đáp: “Không được, ta không đồng ý, nàng không được phép đi đâu hết.”
Thật ra chàng muốn tỏ vẻ hung dữ hơn, trực tiếp bảo nàng tối nay bái đường thành thân luôn, nhưng cân nhắc tới lui thì lại chẳng dám. Chàng sợ nàng trong cơn tức giận mà chạy đi thật, vạn dặm truy thê phí thời gian không nói, chỉ khổ chàng phải tương tư thôi.
Vô Phương không rõ lòng mình thế nào nữa. Hy vọng chàng đồng ý rồi lại sợ chàng đồng ý, nàng biết mình thích chàng thật rồi.
Kẻ khác có từng trải nghiệm này không, nhìn thấy người yêu đau khổ vì mình, trong lòng vừa đau vừa dễ chịu?
Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-trung-mi/2156692/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.