Cù Như không đáng tin nên chắc là đi theo Ly Khoan Trà đến Ô Kim Sát Thổ thật rồi. Vô Phương quay về căn nhà tranh cũng không thấy bóng cô bé đâu, chỉ có Phỉ Phỉ vẫn nằm trên chiếu, nó nhác thấy nàng vào cửa thì nhảy lên chui tọt vào lòng nàng.
Trong nhà rất yên ắng, chỉ còn lại mỗi mình nàng nên có phần hiu quạnh. Trước kia nàng không sợ vắng vẻ, nàng đã trơ trọi sống hơn trăm năm trong thành nhỏ ở Trung Thổ, nhìn đống xác chết từ từ mục nát, da thịt hóa thành dầu mỡ ngấm vào bùn đất, tiếng mưa gió và thi thể trương phồng nổ tung là chút náo nhiệt duy nhất ở thế giới kia. Sau đó nàng gặp được Cù Như, cô bé tuy hấp tấp nhưng rốt cuộc cũng trợ giúp được. Có lúc Vô Phương không nhẫn nại nổi, chỉ bực không thể đuổi cô bé đi cho rảnh mắt. Mỗi lần thầy trò xích mích, cô bé sẽ bỏ nhà đi, nhưng không được bao lâu, cùng lắm chỉ một bữa cơm là quay về rồi.
Đã quen với có người làm bạn, nay bỗng chỉ có một mình, Vô Phương mới hay thì ra mình cũng sợ cô đơn. Lúc này nàng bỗng có thể hiểu được lệnh chủ, kỳ thực chàng hoàn toàn xa lạ với mảnh đất ô uế này. Không chỗ nương thân, không nhập bọn được với đám yêu quỷ, nếu muốn sống một cách vinh quang, để khắp chốn nghe danh mà mất vía, chàng đành phải tự mình tạo nên thành, tạo ra người, tự mình xưng bá chủ.
Nhìn sắc trời không còn sớm, nàng mới nhớ ra hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-trung-mi/2156690/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.