Tiếng gào thét xung quanh dần tắt, trong không khí ngập tràn mùi thịt thối, buồn nôn đến cực độ.
Ánh sáng chói lòa khiến Vô Phương không thấy rõ, chỉ có thể cố sức quan sát. Thân hình giống chàng, kiểu xuất hiện phô trương như thế này cũng giống chàng nốt, nhất là cây cung có dáng kỳ quái và mạnh một cách dữ dội trong tay chàng, nàng vẫn nhớ rõ nó vì đã từng thấy không chỉ một lần. Tiểu thế giới do La Sát vương tạo nên vốn bền chắc không gì phá vỡ được, trên đời này hẳn chỉ thần binh mới có thể đập tan ma chú, và thần binh đó chính là Tàng Thần tiễn của chàng.
Vô Phương tiến lên trước hai bước, khi đã trông ngóng quá lâu người ta thường rất sợ đây là chỉ là giấc mộng. Nàng không dám đến quá gần, cố gắng khống chế cảm xúc, sợ tỉnh mộng rồi thì bản thân vẫn còn ở trong bóng tối khôn cùng.
Lệnh chủ đi đến, ban đầu là từng bước điềm tĩnh, không nhanh cũng không chậm, rồi dần dà nhịp bước tăng nhanh, nhanh hơn chút, nhanh hơn chút nữa… Sau đó chàng bắt đầu chạy, càng chạy càng nhanh, rồi chợt biến thành luồng sáng bay đến trước mặt nàng. Vô Phương còn chưa kịp mở miệng thì đã bị kéo vào lòng.
“Nương tử…” Chàng không nén nổi khóc òa, “Ta tìm được nàng rồi! Mấy ngày nay ta ăn không ngon không ngủ yên, hễ nhắm mắt lại là trông thấy nàng. Nếu vẫn không tìm thấy nàng, ta còn định đánh lên núi Cát Tường tìm Liên sư đòi lời giải thích đấy.”
Chàng thổn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-trung-mi/2156677/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.