“Phòng tử tế lại không ngủ… chăn nệm cũng trải cả rồi.” Vô Phương không tài nào hiểu nổi cái cách lệnh chủ dùng dằng mãi không chịu xuống, chàng định màn trời chiếu đất sao? Trên trời treo trăng sáng ngời ngời, tuy tòa lầu này rất cao, nhưng Thần Phật có thể thấy được cả ba ngàn thế giới, ở nơi này… Nàng đỏ mặt, chút tình thú của vị này đôi khi lập dị thái quá, khiến nàng đỡ chẳng nổi.
“Đi xuống thôi.” Nàng kéo chàng, “Đâu đâu cũng có mắt nhìn đấy…”
“Không sợ, ta bố trí phép che mắt rồi.” Lệnh chủ cười hì hì kéo nàng ngồi xuống, “Nàng nhìn cảnh trí này đi, trên đầu là bầu trời mênh mông, dưới có ánh đèn từ vạn nhà… Thì ra thành Trường An lại đẹp như vậy… Lúc trước trong thành toàn La Sát nên cứ đến tối là khắp nơi đen thui. Bây giờ không còn La Sát nữa, dẫu chúng biến mất hơi đột ngột, nhưng bách tính có thể an cư lạc nghiệp là tốt rồi.”
Qua lời chàng, Vô Phương nghe ra được sự lo nghĩ cho nước cho dân, có lẽ thiên tính của kỳ lân chính là vậy. Nàng ngồi xuống cạnh chàng, hai người mặc đồ cưới đỏ rực dưới ánh trăng bàng bạc. Nàng ôm lấy tay chàng, tựa đầu vào vai chàng, “Chàng nói xem Minh Huyền có thể trở thành minh quân không? Tâm tư của y quá kín kẽ, ta luôn không nhìn thấu.”
Lệnh chủ đưa mắt nhìn dãy núi ở đằng xa, “Tâm tư đế vương mà để nàng nhìn thấu thì hắn đã không là đế vương rồi. Đôi khi chiến công và nhân phẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-trung-mi/2156673/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.