''Ngươi không cần khiêm tốn a. Ta biết rõ tính Vô Kiến, hắn rất ích kỷ ngoài hòa bình ra, ta chưa từng thấy hắn quan tâm bất kỳ điều gì. Nếu hắn muốn giải trừ thì đã từ mấy ngàn năm trước rồi đâu cần chờ đến ngày này.''
''Tên khốn nạn chết tiệt đó. Suốt mấy ngày năm qua ta sống trong tủi nhục, cay đắng không dám gặp người không phải do hắn sao? Nếu không phải có ngươi, Vô Tâm ca ca...hức..hức...oa...oa.''
''Được rồi, đừng khóc, ngoan nào, ngoan nào.''
Thật đau đầu nha. Dỗ cmn gần nửa tiếng giờ mà phải dỗ tiếp chắc hắn tự sát trở về trạm hồi sinh mất.
''Được rồi, giờ không phải tốt rồi sao, thả lòng cơ thể ra đi, đừng lo lắng quá.''
Cmn, trả Huyết Nhãn đây rồi ta còn đi làm việc của mình nào! Hiện giờ sắp đến ngày thứ hai rồi đó, ta còn phải nhanh chóng lên cấp 6 nữa, đậu xanh.''
''Ưm Ưm ''
''Vậy giờ hết việc rồi, ta đi trước, trời sắp sáng rồi, ta không thể ở đây mãi được. Bên ngoài còn rất nhiều việc ta phải làm.''
''Đợi đã!''
Tới rồi, tới rồi Huyết Nhãn của ta.
''Vô Tâm ca ca, ngươi có còn quay lại nữa không?''
''À ta còn rất nhiều việc, rất ít khi có thời gian nên...''
''Ý ngươi là không định quay lại đúng không?''
''Đâu đâu ý ta chỉ là thi thoảng vẫn có thể.''
Đúng rồi đó, cmn, ta đến đây để dỗ ngươi tiếp chắc, nhanh trả Huyết Nhãn, ta còn đi nào.
Nghe vậy, Linh Lung lặng ngắt xu dọn đồ đạc.
''Hứ ngươi làm gì vậy?''
''Ta cũng không có việc gì làm, bói toán cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-thoai-tro-ve-tu-tuong-lai/1070197/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.