Trong số những người có mặt, e rằng chỉ có Thẩm Dũng và Thẩm Như Ngọc có chút tin tưởng vào chàng trai Đường Hạo Nhiên nhưng Thẩm Như vẫn lo lắng, bởi vì Hứa đại sư này có khả năng cứu người chết đi sống lại, loại người này vô cùng kiêu ngạo, quả thực bị Đường Hạo Nhiên cho là một kẻ lừa đảo, Hứa đại sư chắc hẳn sẽ không thể bỏ qua cho anh.
Ông ta càng sợ rằng Hứa đại sư sẽ đổ lỗi cho việc này do đó không chữa bệnh cho Thẩm Như Ngọc nữa!
Nghĩ đến đây, Thẩm Dũng vội vàng nói: “Hứa đại sư! Anh bạn trẻ này là bạn của tôi! Vừa nãy chỉ là vô ý làm sai, chứ không có ý mạo phạm.”
Vẻ mặt của Hứa đại sư vẫn bình tĩnh, mây bay gió thoảng, tựa như không động lòng trước những lời nói của Đường Hạo Nhiên.
Ông ấy xua tay, liếc nhìn thoáng qua Đường Hạo Nhiên, cười nói: “Đứa nhỏ này không biết trời cao đất rộng, tôi làm sao cơ thể trách nó được, nếu trách chỉ có thể trách nó thiển cận.”
Những lời vừa nói ra, càng thể hiện đầy đủ phong thái của Hứa đại sư. Nhiều giáo sư và học viên trong phòng đều lần lượt khen ngợi Hứa đại sư.
“Hứa đại sư thật đáng mặt anh hùng, không thèm để ý đến loại người này. Nếu là tôi, bắt anh ta quỳ xuống nhận tội cũng không hết.”
“Chậc chậc, đứa trẻ này coi như tốt số, nếu đổi lại là người khác, sẽ không tránh khỏi bị đòn, chỉ có người như Hứa đại sư mới chịu buông tha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-thoai-thanh-y/2515422/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.