Đương nhiên tộc hậu lại đoán đúng, thượng đẳng thần Bằng Thủy tính người yêu thích thứ nho nhã nhẹ nhàng và đánh cờ là một trong những thú vui của lão thần này. Hơn nữa với sự nể trọng của cả thần giới bao vạn năm qua, nếu lão tham gia với vai trò giám khảo phần thi đấu cờ hẳn sẽ tăng tính thuyết phục hơn. Nhưng thuyết phục là với người ngoài, còn người trong cuộc thì...
Trọng Xuân phải dùng tận mấy ngày nài nỉ bác trai góp mặt nhưng không phải làm giám khảo mà chủ yếu tới để... nhắc bài cho Tỉnh Vĩ. Nàng bày ra thử thách này vì nghe hoàng huynh kể hươu ngốc đánh cờ rất hay, nhưng lòng còn bất an nên mới van Bằng Thủy nương tay với Tỉnh Vĩ một tý, còn xin bác trai lúc hươu ngốc đấu cùng người khác, nếu thấy nguy hiểm thì nhớ mở đường thoát hộ.
Bằng Thủy thật quá chán nản, nghĩ tới cảnh chơi cờ mà phải khép mình, lão ngán ra mặt, vừa chơi vừa nhường thì có gì vui nữa, đúng là cháu gái muốn gả lắm rồi, làm mọi cách để được gả đi. Tuy nhiên, Bằng Thủy đã từng thấy Tỉnh Vĩ chơi cờ cùng Mạnh Hạ, nhận ra kỳ nghệ hắn cũng xứng tầm giao đấu cùng mình, thêm đã tám phần đoán ra Tỉnh Vĩ là ai, lão càng muốn xác định một lần cuối cùng nên quyết định tự thân thử hươu ngốc xem sao, nếu hắn đúng là kẻ lão thần nghĩ tới, ắt không cần nhường. Thế là Bằng Thủy nghĩ ngợi đôi phút rồi cũng đồng ý cùng cháu gái.
Khi vào trận, đúng thật Bằng Thủy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-thoai-chua-ke/2602989/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.