Tuy nhiên, Trọng Xuân đi buôn chuyện là khi bụng còn nhỏ, giờ đã sáu tháng, bụng bắt đầu to lên, đi đứng khó khăn, lại thèm ăn đủ thứ, và người chịu khổ đâu ai khác ngoài Tỉnh Vĩ. Từ hừng đông, tiên hữu không còn thấy bóng dáng hươu sao chăm cây thuốc, chỉ thấy một Dược Thần đỡ nương tử mình khó nhọc bước đi. Nàng đi bước nào cũng than khổ than mệt, đòi bóp tay, bóp chân, xoa lưng. Tỉnh Vĩ nghe thê tử than thở cũng chiều tất thảy. Từ đấm bóp đến xoa lưng đều chẳng nề hà. Giúp thê tử thoải mái xong hắn mới ân cần dìu người ta vào ăn sáng.
Người có thai khẩu vị hôm nay thế này, hôm sau thế khác, có khi còn chán ăn bỏ bữa, làm hươu sao cuống cuồng đi cách nấu đủ món, đổi kiểu liên tục. Trước kia Dược Thần người ám đầy khói, suốt ngày cắm đầu nấu thuốc, áo quần đầy mùi thuốc nồng đến khó chịu, giờ đây hắn vẫn ám đầy khói, vẫn cắm đầu vào lò nhưng là... nấu ăn, áo quần đầy mùi thức ăn. Dạo vài tháng trở về trước, ai hỏi về thảo dược, thuốc thang hắn có thể bàn về ngàn cách nấu thuốc, vạn cách phân biệt thảo dược. Còn lúc này hắn cũng thừa sức trả lời bất cứ ai hỏi về muôn hình vạn trạng cách nấu ăn, nhất là cách nấu ăn cho người mang thai. Thỉnh thoảng Thực Thần còn đi ngang trêu rằng sau này có lẽ ông mất việc vào tay Tỉnh Vĩ thật rồi.
Nào chỉ một người trêu...
- Ta tưởng Khương Tử Nha đã được phong thần từ lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-thoai-chua-ke/2602977/quyen-1-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.