Sống ở trên đời, hiếm ai có thể thoát khỏi sự đố kỵ. Người ta vì tham vọng mà ghen ghét nhau, vì tham vọng mà bỏ qua tình thân, bỏ qua tình yêu và thời gian gắn bó, tiến tới tham vọng của chính mình.
Như vậy, liệu có đáng hay không... Khi mà ai cũng có một trái tim? Khi mà ai cũng có lý trí? Khi mà ai cũng có linh hồn? Người ta có trái tim để yêu thương... Người ta có lý trí để suy nghĩ... Và người ta có linh hồn để cảm nhận cuộc đời này... Một hồi sinh tử, sống chết là phụ thuộc vào số mệnh. Nhưng cái gì cũng đem đổ lỗi cho số phận, làm sao mà có thể? Họ là những bóng đen huyền bí, là nỗi sợ hãi của tất cả mọi người.
Họ có những pháp lực vô biên, thần thông quảng đại không ai có thể địch nổi. Nhưng tham vọng trong họ đang dần rục rịch bùng cháy... Giống như ngọn lửa bùng lên dữ dội khi thêm một lớp dầu. Hơi thở tà ác bao trùm... Mùi máu tanh, sự chết chóc đều vất vưởng quanh đây... Khiến con người ta có cảm giác chính mình như đang bước chân vào địa ngục. Bóng tối...bao trùm lên tất cả. Ánh sáng yếu ớt, tựa như con đom đóm lập lòe trong đêm, tắt dần, tắt dần tia hy vọng. Mọi chuyện, liệu có thể nào diễn ra theo guồng quay của nó?