Chương trước
Chương sau

Liễu Diệc Nhi, tử ngọ ngọc tịnh bình, một người, hai bình, chỉ có ba người kết hợp cùng một chỗ mới có thể một lần nữa ngưng luyện ra Thanh Tĩnh Lưu Ly Bình của Quan Âm đại sĩ. Đương nhiên, cũng không phải là yêu cầu về độ mạnh yếu. Nếu chỉ cần hiệu quả, hiện tại Dương Thiên Lôi và Lăng Hi cũng đủ để luyện chế ra pháp bảo cường đại hơn.
Nhưng Dương Thiên Lôi và Lăng Hi cũng không làm như vậy, mà là phục hồi Thanh Tĩnh Lưu Ly Bình về trạng thái ban đầu, như vậy là thành toàn cho Quan Âm đại sĩ, cũng là thành toàn cho Liễu Diệc Nhi.
Lạc ấn linh hồn của Liễu Diệc Nhi vốn do một tia thần niệm của Quan Âm đại sĩ ngưng tụ thành, một khi ngưng tụ thành Thanh Tĩnh Lưu Ly Bình, lạc ấn linh hồn của Liễu Diệc Nhi trong thần niệm của Quan Âm đại sĩ sẽ dung nhập vào trong Thanh Tĩnh Lưu Ly Bình, giúp cho Liễu Diệc Nhi trở thành chủ nhân của Thanh Tĩnh Lưu Ly Bình, trở thành tiểu Quan Âm.
Khi thần cách của Quan Âm đại sĩ xuất hiện là lúc Liễu Diệc Nhi sẽ trở thành Quan Âm chân chính.
Điều ấy, Dương Thiên Lôi và Lăng Hi sớm đã biết.
Nhẹ nhàng ôm lấy Liễu Diệc Nhi đã lâm vào hôn mê, Dương Thiên Lôi cầm bàn tay bé nhỏ của Liễu Diệc Nhi, một cỗ năng lượng tinh thuần tức thì rót vào trong cơ thể của Liễu Diệc Nhi, một lát sau, Liễu Diệc Nhi từ từ tỉnh lại, chậm rãi mở mắt.
Liễu Diệc Nhi vốn đã siêu nhiên xuất trần, giờ phút này lại tản ra một cỗ khí tức thánh khiết thoát tục.
- Thiên Lôi...Em...Em thật sự là Quan Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn sao?
Ánh mắt trong suốt của Liễu Diệc Nhi dừng ở trên người Dương Thiên Lôi hỏi.
Giờ này phút này, trong đầu óc Liễu Diệc Nhi đã xuất hiện rất nhiều trí nhớ không thuộc về nàng, mặc dù đã thông qua Dương Thiên Lôi và Lăng Hi biết trước rằng mình chính là Quan Âm, nhưng thẳng đến hiện tại nàng cũng không dám thừa nhận, quan trọng nhất là, ở sâu trong nội tâm, vẫn giống như lúc trước hoài nghi nàng giống như Lăng Hi, không muốn nghĩ rằng bản thân mình lại là một người khác, hơn nữa còn là một nhân vật thần thoại ở trên Địa Cầu có địa vị siêu nhiên.
- Không phải! Ở trong lòng anh, em chính là Liễu Diệc Nhi! Bây giờ hay sau này vẫn vậy. Yên tâm đi, chờ phong ấn của Địa Cầu được gỡ bỏ, tiên ban sống lại, anh sẽ một lần nữa giúp Quan Âm đại sĩ ngưng luyện một bộ thân thể, còn em, vẫn chính là em. Nếu không...Trong lòng anh không chịu nổi a...Hắc hắc.
Dương Thiên Lôi ôm thân thể mềm mại của Liễu Diệc Nhi, khóe miệng mang theo nụ cười bỉ ổi nói.
Nói thật ra, ban đầu Dương Thiên Lôi ở trước mặt Lăng Hi hoàn mỹ không tỳ vết, ngoại trừ Lăng Hi ra, hắn cũng không có yêu cầu quá đáng gì, dù sao, ở sâu trong nội tâm, hắn vẫn coi Lăng Hi là Quan Âm, hoặc nhiều hoặc ít, đều không có chút ý khinh nhờn nào.
Bây giờ đối với Liễu Diệc Nhi cũng là như thế!
- Chịu không được cái gì thế?
Liễu Diệc Nhi ngu ngơ hỏi.
- Em ngẫm lại xem, em thật sự muốn làm Quan Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn...Ca có thể không biết xấu hổ cùng em thân thiết sao?
Dương Thiên Lôi thì thầm bên tai Liễu Diệc Nhi.
Gia hỏa vô sỉ này, lúc nói chuyện, bàn tay thô tục, đã không thành thật đặt trên kiều đồn của Liễu Diệc Nhi, không ngừng trêu đùa. Đây cũng là không có biện pháp, nếu đã mang theo chúng nữ rời Địa Cầu, vậy tất nhiên phải dẫn các nàng đến con đường tu luyện chân chính. Nếu không lúc nào đó hứng lên, nói không chừng mình tu luyện một lần, chúng nữ đã trở thành hồng phấn khô lâu, thọ nguyên hao hết mà chết đi.
Âm Dương Niết Bàn Kinh, không thể nghi ngờ là sự lựa chọn tốt nhất.
Chỉ có điều Dương Thiên Lôi cũng không muốn trực tiếp nói cho chúng nữ biết, như vậy sẽ làm vấy bẩn tâm hồn thánh khiết của các nàng. Cho nên, hắn cần kiên nhẫn chờ đợi thời cơ chín muồi. Nhưng bất quá hắn phải trở nên vô sỉ một chút, đáng khinh một chút, để nhanh chóng làm quan hệ giữa hắn và chúng nữ thân thiết hơn.
Trong không gian hỗn loạn, một chiến hạm hình tròn bay đi rất nhanh.
Một ngày ở Địa Cầu, đó là một vạn năm ở không gian hỗn loạn cùng Hồng Mông đại thế giới, mà mỗi vũ trụ trong Hồng Mông đại thế giới là có thời không pháp tắc bất đồng, nhưng không chỗ nào là không kéo dài thời gian, khác biệt là lâu hơn hay không thôi...
Tiểu chiến hạm này, chính là chiến hạm mà yêu nghiệt đệ nhất nhân Thần Tộc Phụ Thần khống chế. Giờ phút này, tuy rằng ở Địa Cầu hắn đã trốn đi được hai canh giờ, nhưng mà ở đây thì nó đã phi hành được hơn một ngàn năm. Tuy nhiên, cho đến bây giờ, vẫn không hề tiếp xúc được không gian bích chướng nào cả, năng lượng phản vật chất như biển tồn trữ trong chiến hạm cũng đã hao hết hơn phân nửa.
- Phù...
Một thân ảnh ngồi bên trong mật thất của chiến hạm, thở ra một hơi dài, chậm rãi mở mắt, hai đạo ánh sáng rực rỡ thoáng lóe lên rồi biến mất.
Chỉ thấy đạo thân ảnh này rất anh tuấn, nhất là khóe miệng hơi cong lên tràn ngập tà mị vô cùng, hai tròng mắt đen láy, cả người tản ra mị lực độc đáo khiến cho bất kỳ nữ nhân nào nhìn thấy cũng phải xao xuyến.
Nếu Dương Thiên Lôi nhìn thấy đạo thân ảnh này, chắc chắn sẽ hộc máu tại chỗ.
Nguyên nhân rất đơn giản, đạo thân ảnh này không ngờ là mô phỏng theo hình dạng của hắn, hoàn toàn giống nhau như đúc, ngay cả khí tức cũng gần như hoàn toàn giống nhau.
- Khặc khặc, huyền thanh khí, huyền linh khí, huyền không khí, huyền minh khí, bốn loại huyền khí không hơn gì cái này. "Cơ duyên chi nhân" kia chỉ sợ căn bản không biết rằng bản tôn đã chạy được ra ngoài, khặc khặc...Bất quá, hắn có được phi hành khí, hẳn nhiên cũng đã đi vào Hồng Mông đại thế giới để khôi phục tu vi, bản tôn cần phải gấp rút, không có thần cách, chỉ sợ còn chưa phải là đối thủ của hắn. Truyện Tiên Hiệp
Yêu nghiệt Phụ Thần, chậm rãi đứng dậy, tràn ngập tự kỷ mò mẫm thân thể của mình, nói tiếp:
- Nhục thân bách biến nhân quả thật rất tốt, so với thân thể khởi điểm của Thần Tộc khác biệt không có mấy, chờ ta phá khai được phong ấn, dùng thân hình này cũng không tồi. Người Địa Cầu đúng thật là thông minh, không ngờ có thể nghiên cứu ra thứ này.
Khi nói chuyện, thân hình của hắn bất chợt chậm rãi thay đổi, trực tiếp biến thành bộ dáng của Lăng Hi. Chỉ bất quá, tuy rằng bộ dáng giống nhau, nhưng khí tức lại hoàn toàn bất đồng.
- Khặc khặc xem ra giả thành cơ duyên chi nhân rất có lợi. Như vậy, tứ đại huyền khí mà bản tôn lĩnh ngộ mới có thể phát huy ra uy lực chân chính a...Kiệt kiệt...
Theo tiếng cười man rợ của Phụ Thần, thân hình của hắn tức thì biến mất khỏi chiến hạm, lúc xuất hiện trở lại, hắn đã ở trong không gian hỗn loạn, thần niệm khẽ động, cả chiến hạm liền dung nhập vào ấn đường của hắn. Hắn không giống Dương Thiên Lôi có được chủ chiến hạm, đồng thời mang theo mấy chiến hạm bình thường khác, cho nên mới dám tôi luyện chủ chiến hạm thành pháp bảo, còn hắn chỉ có một chiếc này thôi, vạn nhất tôi luyện thành pháp bảo có sơ sót gì đó, đến lúc đó sợ là không thể phản hồi Địa Cầu được nữa.
Cho nên, hắn chỉ có thể giữ gìn chiến hạm này vô cùng cẩn thận nguyên khuông nguyên dạng, không để có bất kỳ hư hỏng nào. Hơn nữa, còn phải bằng vào thần niệm của mình, nhớ kỹ quỹ tích phi hành của mình tại không gian hỗn loạn, chuẩn bị cho lúc phản hồi Địa Cầu.
- Cảm ứng được gì không?
Khi Dương Thiên Lôi cùng với Liễu Diệc Nhi với khuôn mặt đỏ hồng, rõ ràng đã bị Dương Thiên Lôi ăn đậu hủ xuất hiện trước mắt mọi người, nhìn về phía Lăng Hi đã dùng thần niệm dung nhập vào trong bình Quan Âm hỏi.
- Không có. Hồng Mông đại thế giới, vô biên vô hạn, vũ trụ hình thức ban đầu Tam Thập Tam Thiên, cũng không chính thức mở rộng, muốn thông qua nó cảm ứng được, chỉ sợ rất khó, Thiên Lôi, chẳng lẽ ngươi không có cả cảm ứng.
Lăng Hi ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Dương Thiên Lôi hỏi.
Dương Thiên Lôi lắc lắc đầu, nói:
- Hiện tại khẳng định không được. Ít nhất cũng phải ra khỏi không gian hỗn loạn mới có hy vọng. Chúng ta mới vừa tiến vào không gian hỗn loạn mà thôi, trước hết đến được không gian bích chướng rồi nói sau.
- Uh!
Lăng Hi gật gật đầu.
Theo sau, dựa theo ước định ngầm trước đó của Dương Thiên Lôi và Lăng Hi, Dương Thiên Lôi bắt đầu bế quan tu luyện, dụng tốc độ nhanh nhất khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, còn Lăng Hi thì dạy chúng nữ phương pháp tu luyện, không còn cách nào khác, Dương Thiên Lôi không muốn vì Âm Dương Niết Bàn Kinh làm cho lần đầu tiên của các nàng mất đi khi các nàng còn chưa thành thục. Tuy rằng Trương Nhã Tĩnh, chị em Hắc Long đều không có vấn đề, nhưng sau đó chúng nữ cũng đều sẽ phát hiện. Cho nên, chỉ có thể để cho Lăng Hi dạy các nàng tu luyện giết thời gian.
Nếu không, một phàm nhân đột nhiên vượt qua hành trình tu luyện gian khổ dài dằng dặc, chỉ sợ sẽ cảm thấy tịch mịch trống rỗng, nhất là Dương Thiên Lôi bế quan có thể là mấy tháng, mấy năm, thậm chí trên trăm năm. Tới loại cảnh giới này của hắn, không có đan dược chống đỡ, cho dù là không gian hỗn loạn ẩn chứa thiên địa chi lực, cũng phải tốn thời gian rất dài, dù sao vị trí hiện tại, có lẽ vì cách phong ấn Địa Cầu quá gần cho nên thiên địa chi lực tương đối cằn cỗi.
Hành trình tu luyện cô tịch dài lâu, hành trình xuyên thấu, trong nháy mắt đã trôi qua nhiều năm.
Theo đám người Dương Thiên Lôi cùng Lăng Hi càng ngày càng xa Địa Cầu, thiên địa chi lực trong không gian hỗn loạn cũng càng ngày càng đậm, Dương Thiên Lôi bằng vào thiên phú kinh người, trong thời gian mười năm, cuối cùng hoàn toàn tôi luyện xong thân thể này, đồng thời khôi phục tới trạng thái đỉnh phong.
Chỉ có điều, làm cho Dương Thiên Lôi và Lăng Hi cảm thấy khó hiểu, chủ chiến hạm đã tôi luyện thành pháp bảo cường hãn, tốc độ kinh người nhưng mười năm qua, không ngờ bọn họ lại không hề cảm ứng được sự tồn tại của không gian bích chướng. Nói cách khác, bọn họ ngay cả cơ hội tiến vào Hồng Mông đại thế giới cũng không có, chỉ có thể mù quáng phi hành ở trong không gian hỗn loạn.
Nếu Dương Thiên Lôi biết, yêu nghiệt Thần Tộc Phụ Thần đã phi hành hơn ngàn năm cũng không chạm đến không gian bích chướng thì không biết sẽ có cảm tưởng gì, may mà, tuy rằng chúng nữ tu luyện không có tiến triển bao nhiêu, nhưng Lăng Hi cũng đã giúp toàn bộ các nàng hoàn thành tôi luyện thân thể, dung mạo quả thật không có chút biến hóa nào. Nhưng mà với thọ nguyên ngắn ngủi của phàm nhân thì các nàng có thể trải qua được bao nhiêu cái mười năm đây?
Cho nên, sau khi khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, Dương Thiên Lôi liền không bế quan nữa, bắt đầu phát huy bản năng đáng khinh của mình, cùng chúng nữ ở bên trong chiến hạm khổng lồ, nuôi cấy tình cảm.
Duy nhất không cho Dương Thiên Lôi bồi dưỡng đó là Lăng Hi. Một là hai người không cần phải bồi dưỡng, hai là, Lăng Hi rất thẳng thắn nói cho Dương Thiên Lôi biết, không thể! Không phải là nàng không thể, mà là trực giác nói cho nàng biết không thể.
Trên thực tế, Dương Thiên Lôi đã sớm bắt đầu suy đoán thân phận của Lăng Hi. Chẳng qua là thật sự nghĩ không ra, Lăng Hi là người nào trong tiên ban mà không thể?
Chẳng lẽ hai người một khi phát sinh quan hệ sẽ dẫn đến biến hóa kinh thiên động địa. Dương Thiên Lôi và Lăng Hi đều không rõ ràng lắm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.