Chương trước
Chương sau

Khi Lý Ngọc nghe thấy Dương Thiên Lôi hét lớn thì đang ở bên cạnh Lý Hàn Mai đang hấp hối, dường như đã hoàn toàn mất đi ý thức, đang không ngừng lẩm bẩm "Lão đại mau tới, mau tới...Tỷ, chị phải chống đỡ..."
Tuy rằng ngoài miệng Lý Ngọc nói như thế, nhưng lúc này vẻ mặt tiều tụy, hốc mắt trũng sâu, Lý Hàn Mai đang thở ô - xy, có thể chống đỡ đến hiện tại đã là kỳ tích, mười tám ngày a, trọn mười tám ngày. Trước mười tám ngày, tất cả cao thủ của sở nghiên cứu siêu nhiên, cùng với Thanh Long nhân vật như thần thoại, còn có các thần y của "Hoa Hạ" cũng đã bất đắc dĩ tuyên bố Lý Hàn Mai vô phương cứu chữa, không bao lâu nữa sẽ chết, chỉ có điều, không ngờ Lý Hàn Mai ngoan cường kiên trì trọn mười tám ngày, cho dù dấu hiệu sinh mệnh của nàng đã mỏng manh đến mức gần như không có, tuy nhiên thủy chung vẫn còn một hơi thở.
Theo như lời nói của Thanh Long, Lý Hàn Mai hoàn toàn bằng vào một cỗ chấp niệm mà chống đỡ, linh hồn mới không bị tiêu tán, vẫn bám vào trên thân hình đã hoàn toàn hoại tử.
Mà cỗ chấp niệm này là gì?
Tất cả mọi người đều biết, đó chính là Dương Thiên Lôi. Truyện Sắc Hiệp
Bởi vì, ban đầu, Lý Hàn Mai yếu ớt trong hôn mê một mực kêu tên của Dương Thiên Lôi, mãi đến khi thân thể gần như hoàn toàn hoại tử không thể cử động mới đình chỉ.
Vào ngày thứ mười tám, toàn bộ các cao thủ được mời đến đều rời đi.
Mà hiện tại, toàn bộ người bồi tiếp bên cạnh Lý Hàn Mai chỉ còn một hơi tàn là người nhà của nàng bao gồm cha mẹ, gia gia nãi nãi, thúc bá, thẩm thẩm, cùng với các đường huynh đệ tỷ muội Lý Ngọc...
Cả phòng trong biệt thự, giờ phút này giống như hầm băng, bởi vì đây là Thanh Long đề nghị bọn họ biến căn phòng thành như vậy. Vì như thế, một là có thể làm cho thân thể của Lý Hàn Mai trong thời gian ngắn sẽ không biến chất, hai là, Lý Hàn Mai vốn là siêu năng giả có năng lượng thuộc tính băng, có thể giúp cho nàng kiên trì lâu thêm một chút.
Một tia chấp niệm, có thể ngoan cường chống đỡ cả chục ngày không chết, là khái niệm cỡ nào?
Ngay cả Thanh Long giống như thần tiên cũng không dám nghĩ. Tuy nhiên, tất cả mọi người đều rõ ràng sức nặng của ba chữ Dương Thiên Lôi kia trong lòng Lý Hàn Mai.
Áy náy!
Vô cùng áy náy!
Không kể Dương Thiên Lôi, tất cả mọi người ở đây, những người thân nhất của Lý Hàn Mai.
Lý Hàn Mai, là kiêu ngạo của Lý gia, là một người ưu tú nhất trong toàn bộ con cháu của Lý gia, nguyên bản bọn họ căn bản không biết, nếu không khi Lý Hàn Mai vừa mới sinh ra sẽ không đính ước với Tống gia. Những năm gần đây, mọi người trong Lý gia, đặc biệt là gia chủ Lý gia, cũng chính là gia gia của nàng, là áy náy với Lý Hàn Mai nhất, chỉ vì một cái ước định bảo hộ lúc trước, vì giữ gìn thanh danh, ông ta chỉ có thể để cho Lý Hàn Mai chịu ủy khuất...
Thật không nghĩ đến, không ngờ Lý Hàn Mai không những trở thành bộ dáng hiện tại, mà còn vì Dương Thiên Lôi kiên trì chút hơi tàn của mình, chết không nhắm mắt.
Tình cảm phải sâu sắc thế nào mới tạo thành chấp niệm kinh người như thế
Gia chủ Lý gia, ở Hoa Hạ này, thậm chí toàn bộ thế giới, là một danh nhân siêu cấp, ông ta mấy ngày nay hối hận tột cùng. Ông ấy cầu xin ông trời cho Lý Hàn Mai một cơ hội cũng như cho ông ta một cơ hội, chỉ cần Lý Hàn Mai có thể sống lại, ông sẽ không chút do dự vứt bỏ danh dự trân quý nhất của mình, để cho Lý Hàn Mai tự do luyến ái, yêu người mình thích, sống chung với người mình yêu...
Lão nhân không ngừng nói trước mặt Lý Hàn Mai, đáng tiếc ông không biết tôn nữ bảo bối chỉ còn một hơi tàn có thể nghe được hay không.
Hơn mười ngày này, lão nhân vận dụng tất cả lực lượng, tìm kiếm Dương Thiên Lôi, dưới tình thế nguy cấp, đã từ trong miệng Tống Hiểu Phân biết được hướng đi của Dương Thiên Lôi, tuy nhiên, lại không có ai biết vị trí của Hiên Viên Kiếm Tông. Nếu Dương Thiên Lôi trước khi đi, nói cho Tống Hiểu Phân biết người của Hiên Viên Kiếm Tông ở ngay xung quanh nàng, cũng sẽ không kéo dài thời gian đến hiện tại.
Tuy nhiên Lý Ngọc mới nói ra địa điểm, Dương Thiên Lôi liền đã cúp điện thoại, mà khi lão nhân đang hối Lý Ngọc lập tức gọi lại, hỏi Dương Thiên Lôi ở đâu, trực tiếp điều phi cơ đến đón thì làm cho mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi chính là, một thanh âm không ngờ vào lúc này lại vang vọng bên tai mọi người, mà khuôn mặt đầy nước mắt của Lý Ngọc, tức thì tràn ngập sự khó tin cùng kinh hỉ lao ra khỏi biệt thự, hô lên "lão đại", lúc này, tất cả mọi người đều minh bạch người đến là ai.
- Thiên Lôi...
Cùng lúc đó, Tống Hiểu Phân đã gầy đi một vòng cũng theo sát Lý Ngọc chạy ra khỏi biệt thự.
Tất cả mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng đều không hỏi ra miệng, mà cũng không còn cơ hội để hỏi, trong nháy mắt Dương Thiên Lôi bước vào, chỉ là gật gật đầu với Lý Ngọc, vỗ vỗ bả vai Tống Hiểu Phân rồi đi vào trong biệt thự giống như hầm băng, thẳng tới trước giường Lý Hàn Mai.
Sắc mặt xanh xao, ánh mắt trũng sâu, nguyên bản nàng lãnh diễm không gì sánh được, giờ phút này thoạt nhìn tiều tụy giống như cương thi...Chỉ có chiếc bụng gần như bằng phẳng ngẫu nhiên động đậy còn có thể chứng minh, nàng vẫn còn một chút hơi thở.
- Các người ra ngoài hết đi!
Dương Thiên Lôi cầm tay của Tống Hiểu Phân, đột nhiên xoay người về phía Lý Ngọc cùng với lão nhân được mọi người kính ngưỡng kia, còn có những người khác, nói.
Thanh âm của hắn thản nhiên, không có hận, đồng dạng không có chút cung kính nào, nhưng nghe ở trong tai mọi người, không có bất kỳ kẻ nào dám kháng cự, cho dù là lão nhân cũng không thể, cả đám ngoan ngoãn lui ra ngoài, đóng cửa lại.
- Ô ô...Thiên Lôi, Mai tỷ...Mai tỷ có thể cứu chữa được không?
Tống Hiểu Phân khóc lóc nói, mấy ngày nay tiểu nha đầu đã gầy rộc đi rất nhiều. Khi nàng tới đã là ba ngày sau khi Lý Hàn Mai trọng thương, nàng chỉ biết tất cả mọi người đều nói rằng Lý Hàn Mai đã vô phương cứu chữa, khi đó, chỗ dựa duy nhất trong nội tâm nàng chính là Dương Thiên Lôi, bởi vì nàng biết năng lực của Dương Thiên Lôi. Tuy nhiên, mười tám ngày a...Suốt mười tám ngày, cho dù Tống Hiểu Phân có tin tưởng Dương Thiên Lôi cỡ nào, nhưng nhìn thân thể đã hoàn toàn hoại tử của Lý Hàn Mai, nàng cũng dần mất đi tin tưởng.
- Quên những gì anh từng nói với em rồi sao? NỠnhân của anh, cho dù diêm vương lão tử, cũng đừng mong đoạt được tính mạng của nàng.
Dương Thiên Lôi dịu dàng nói, không có nhìn Tống Hiểu Phân mà là đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Lý Hàn Mai. Cùng lúc đó, ấn đường lóe ra một đạo quang mang bảy màu rực rỡ, trong phút chốc hoàn toàn bao bọc hắn và Lý Hàn Mai cùng với Tống Hiểu Phân.
Tống Hiểu Phân đang thương tâm, tức thì mở to hai mắt nhìn, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Nhưng trong lòng đã tràn ngập kinh hỉ, Dương Thiên Lôi một khi đã nói thế, như vậy Lý Hàn Mai có thể sống lại một lần nữa.
Khi chứng kiến bộ dáng của Lý Hàn Mai, Dương Thiên Lôi đã thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hắn cũng không có vội vã cứu chữa, mà là nhìn lướt qua vật phẩm đặc thù bày trên giường, phất tay quét ra, loại "tụ linh trận" cấp thấp này trước khi mình đến, đương nhiên có tác dụng rất lớn, nhưng khi mình đã đến thì không hề có chút tác dụng nào, thần niệm của hắn vừa mới phát ra đã ngưng tụ thành tụ linh trận vô cùng cường đại, cho dù linh hồn Lý Hàn Mai xuất khiếu, muốn tiêu tán cũng không được...
Nhẹ nhàng vén chiếc chăn màu hồng phủ trên người Lý Hàn Mai lên, cơ thể nguyên bản gợi cảm xinh đẹp, giờ phút này làm cho Dương Thiên Lôi nhìn thấy mà ghê người.
Trắng như tuyết, nhưng bị băng gạt y khoa nhuộm đỏ, trái tim, quả thận, dạ dày, lá gan, vị trí ngũ tạng không ngờ toàn bộ băng kín, đan điền dưới rốn ba phân cũng không ngoại lệ, mỗi một chỗ đều đủ để trí mạng, Lý Hàn Mai lại bị thương cả sáu chỗ, càng kinh người chính là, trên cổ Lý Hàn Mai cũng quấn chặt băng gạc. Mà trên cánh tay, bàn chân, cơ hồ cũng được băng kín...
Hai tròng mắt Dương Thiên Lôi run rẩy, nhưng nháy mắt cũng không nháy mắt một cái, nhìn chằm chằm gỡ toàn bộ băng gạc trên người Lý Hàn Mai ra.
Mỗi lần gỡ một cái băng gạc liền hiện ra một vết đao nhìn thấy ghê người.
Đây không phải đâm vào trên người Lý Hàn Mai, mà là đâm vào trong tim Dương Thiên Lôi.
Dương Thiên Lôi nhẩm tính số lượng vết đạo, thẳng đến khi toàn thân trên dưới Lý Hàn Mai hoàn toàn hiện ra trước mặt Dương Thiên Lôi, hắn khe khẽ nói ra một câu:
- Tám mươi chín!
Trọn tám mươi chín đao!
Thân thể mềm mại uyển chuyển từng vô cùng khiêu gợi hấp dẫn, giờ phút này đã biến thành thế nào?
Không ai có thể tưởng tượng sự kinh khủng của Lý Hàn Mai lúc này.
Tống Hiểu Phân sớm đã không dám nhìn nữa. Nàng không biết vì sao Dương Thiên Lôi phải làm như thế, nhưng lại biết, nhất định là có nguyên nhân.
Tê tê tê...
Đúng lúc này, từng đạo âm thanh kỳ dị bỗng nhiên vang lên, làm cho Tống Hiểu Phân nhịn không được lại nhìn về phía Dương Thiên Lôi và Lý Hàn Mai, chỉ nhìn thoáng qua, Tống Hiểu Phân liền mở to hai tròng mắt, há hốc mồm.
Chỉ thấy, Dương Thiên Lôi đã ngồi xếp bằng ở trên giường, mà Lý Hàn Mai mang trên mình vết thương kinh khủng lại đang quỷ dị trôi nổi trước mặt Dương Thiên Lôi, hai tay Dương Thiên Lôi biến đổi như tia chớp, phát ra quang mang màu lục nhạt, liên tục tuôn vào trong cơ thể Lý Hàn Mai.
Mà ấn đường của Dương Thiên Lôi lại lóe ra quang mang bảy màu rực rỡ, từng cột sáng giống như đều tương liên với ấn đường của Lý Hàn Mai.
Nếu để cho đám người lão nhân, Lý Ngọc bên ngoài thấy được một màn như vậy e rằng sẽ trực tiếp khiếp sợ đến nỗi con mắt muốn lòi ra ngoài, nhất là lão nhân kiến thức rộng rãi kia.
Chỉ sợ cũng chỉ có Tống Hiểu Phân vốn đã biết Dương Thiên Lôi là "thần tiên" còn có thể giữ vững tinh thần không có phát ra tiếng thét chói tai.
Năng lượng bổn nguyên đối với Dương Thiên Lôi mà nói trân quý vô cùng, dưới tình huống bình thướng đều không dám vận dụng, giờ khắc này không hề có chút do dự nào, hoàn toàn bất kể đại giới rót vào bên trong cơ thể hoại tử của Lý Hàn Mai. Hắn đã từng lĩnh ngộ sinh mệnh ra đời như thế nào, hoàn toàn chuyển hóa năng lượng bổn nguyên thành "ánh sáng sinh mệnh" chân chính với tốc độ kinh người chữa trị thân thể của Lý Hàn Mai, cùng lúc đó, thần niệm của Dương Thiên Lôi cũng đang không ngừng kích thích một tia hồn phách còn lại của Lý Hàn Mai, tiến hành song song chữa trị thân thể lẫn linh hồn.
Trước khi đến, Dương Thiên Lôi đã nghĩ tới nhiều loại khả năng, cùng với đủ loại vấn đề Lý Hàn Mai sắp đối mặt, loại tình huống này không phải là tồi tệ nhất, ít ra sau khi Lý Hàn Mai tỉnh lại, trong tâm lý của nàng sẽ không tồn tại bất kỳ bóng ma nào. Bởi vì, ban đầu biết được Lý Hàn Mai xảy ra sự cố, điều đầu tiên Dương Thiên Lôi nghĩ đến là vẻ gợi cảm lãnh diễm giống như băng sơn nữ thần của Lý Hàn Mai, hắn lo lắng nhất là nàng bị cướp sắc, loại tình huống đó, Dương Thiên Lôi tự nhiên sẽ không tính toán, hơn nữa sẽ càng thêm yêu thương nàng, vỗ về nàng. May mắn, Lý Hàn Mai chẳng qua là bị ám sát tám mươi chín đao vô cùng thê thảm, đây chỉ là một tràng chiến đấu thảm thiết đến khủng bố, mà không phải bị cướp sắc.
Có thể nói là vạn hạnh trong bất hạnh. Bằng không, Dương Thiên Lôi thật không biết Lý Hàn Mai có thể chịu đựng nổi không.
Dù sao, một nữ nhân bất hạnh trong hôn nhân nhưng vẫn không tùy tiện giao phó lần đầu tiên của mình cho bất kỳ nam nhân nào, sự trân trọng đối với lần đầu tiên của mình tuyệt đối là vượt qua mức bình thường.
Nửa canh giờ sau.
- Hàn Mai, đã chết rồi, đúng không?
Mọi người chờ đợi trong lo lắng ở cửa biệt thự, bỗng nhiên nhìn thấy Dương Thiên Lôi ôm một thân thể bị chăn phủ kín, vẻ mặt nghiêm túc đi ra, nhìn chằm chằm lão nhân được vô số người kính ngưỡng đứng ở phía trước nhất, mở miệng nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.