Dương Thiên Lôi biết, nếu không dùng hành động chứng minh, bất kể như thế nào Tống Hiểu Phân cũng đều cho là mình gạt cho nàng vui. Cho nên, không ngại một lần nữa phóng xuất năng lực của mình. Nhưng làm cho hắn không ngờ tới, đồng thời vô cùng hưng phấn, khiếp sợ, vui sướng chính là, trong nháy mắt phóng xuất thì không ngờ phát hiện ra luồng ý niệm tinh thuần này đã phát triển kinh người, cảm giác lực tự động lan tràn ra, trong phút chốc liền bao phủ cả Ma Đô. Loại cảm giác này giống như trên người vác bao cát chạy trong thời gian dài rồi bỗng nhiên thân nhẹ như chim én khi tháo bỏ bao cát ra, cả người bay bổng lên. Nhất niệm phàm nhân, nhất niệm chân tiên! Loại tương phản cực lớn này, sau khi Dương Thiên Lôi thu liễm thời gian dài, cảm giác thật sự là quá mỹ diệu. - Anh... Anh... Tống Hiểu Phân nhìn xuống mây mù lượn lờ dưới chân, bay đi bằng tốc độ kinh giống như cưỡi mây đạp gió, hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, nhìn chằm chằm vào Dương Thiên Lôi cứng họng nói không ra lời. Trái ngược với Liễu Diệc Nhi, dù sao Tống Hiểu Phân cũng là tu luyện giả nội gia quyền, nhưng giờ phút này, biểu hiện lại không hề khác chút nào so với Liễu Diệc Nhi, hoàn toàn không thể tin được cảnh tượng hiện ra trước mắt. - Về đến nhà rồi! Cho dù Dương Thiên Lôi đã giảm tốc độ, nhưng chỉ trong vòng mấy lần hô hấp, hai người đã đi tới vùng trời của khu quốc tế Lam Phong, mãi đến khi Dương Thiên Lôi mang theo Tống Hiểu Phân không bị ai phát hiện hạ xuống, hai chân của Tống Hiểu Phân chấm đất, nàng trong nỗi khiếp sợ mới phát ra một tiếng thét chói tai, giống như một con bạch tuộc, quấn chặt quanh người Dương Thiên Lôi. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tim đập kịch liệt. Khi một người biết rõ mình sẽ sớm rời xa nhân thế, cho dù biểu hiện kiên cường, vui tươi cỡ nào, nhưng đối mặt với sự tiếp cận của tử vong, đối với sự quyến luyến thế giới này, đối với người thân, đối với người yêu, đối với những chuyện xảy ra sau khi chết, ở sâu trong nội tâm hoặc nhiều hoặc ít tồn tại một sự thấp thỏm lo âu cùng bất an... Tống Hiểu Phân cũng không ngoại lệ. - Anh... Thật sự là thần tiên sao? Sau khi hai người vào trong nhà, Tống Hiểu Phân rất thanh tỉnh, rất tỉnh táo biết được, tất cả chuyện này đều là sự thật mà không phải nằm mơ, nhưng vẫn có chút không dám tin hỏi. - Kỳ thật cũng không tính là thần tiên, đúng ra là người tu đạo. Hiện tại anh đang tu luyện một loại công phu đặc thù, tạm thời không thể vận dụng lực lượng... Bằng không đã sớm giúp em trị tận gốc. - Em đã biết... Chẳng thể trách Tuyết tỷ lại nói như vậy... - Nói gì? Nghe được lời nói của Tống Hiểu Phân, Dương Thiên Lôi hơi hơi kinh ngạc, nói: - Tuyết tỷ nói như thế nào? - Không... Không nói gì... Tống Hiểu Phân lập tức đỏ bừng cả khuôn mặt, ngập ngừng ấp úng nói: - Chỉ nói là... Anh không phải là người thường... - Em nói xạo đúng không? Chứng kiến bộ dáng của Tống Hiểu Phân, như thế nào Dương Thiên Lôi lại không biết nha đầu kia là đang nói dối? - Nào có, Tuyết tỷ chính là nói như vậy, anh đừng hỏi nữa... Tống Hiểu Phân vội vàng né tránh ánh mắt của Dương Thiên Lôi nói: - Em mệt lắm rồi... Tối hôm qua nói chuyện phiếm với Tuyết tỷ còn chưa ngủ... Em đi ngủ một giấc trước đây... Anh cũng chợp mắt một lát đi, buổi chiều chúng ta cùng đi học... - Không cần đi, hôm nay em ngoan ngoãn ở nhà ngủ đi, ngày mai anh và em cùng lên trường. - Cùng em đi học? Anh nói thật sao? Tống Hiểu Phân có chút kinh ngạc cùng kích động nói. Học kỳ trước bởi vì Dương Thiên Lôi tham gia đặc huấn nên hoàn toàn không cần đi học, học kỳ này đã diễn ra nhiều ngày như vậy nhưng hắn tựa như thần long thấy đầu không thấy đuôi, đừng nói là bạn cùng lớp, kể cả ba người Lý Ngọc ở ký túc xa, cũng rất khó nhìn thấy mặt hắn. Nhưng không ngờ thành tích học tập của tên biến thái này tất cả đều full điểm. - Có cái gì mà kỳ quái, anh không phải là học sinh sao? Được rồi, em ngủ đi, anhphải đi trả nợ. - Trả nợ cái gì? - Lý Hàn Mai! Buổi tối tôi còn phải xử lý công việc, em không cần chờ tôi, mau ngủ đi. - Ừm, vậy anh cố về sớm sớm một chút, một mình em ở nhà... Hãi lắm... - Ừ, biết rồi! Sóng gió đến dồn dập! Khi Dương Thiên Lôi bước ra khỏi cửa phòng, liền hơi hơi nhíu mày, hắn vừa rồiphóng xuất năng lực, há có thể không cảm ứng được sự dị thường trong cơ thể của Tống Hiểu Phân chứ? Làm cho hắn tương đối khiếp sợ chính là, không ngờ luồng năng lượng thuần dương màu đỏ này trong veo dị thường, ngay cả lúc trước Đoạn Ngọc Nhan thăng chức Chí Cao Thần cửu trọng thiên, tựa hồ năng lượng thuần dương ẩn chứa trong cơ thể cũng không bằng. Vẻn vẹn như thế, đã làm cho Dương Thiên Lôi có chút khiếp sợ, nhưng càng khiến cho Dương Thiên Lôi khiếp sợ hơn nữa là, luồng năng lượng thuần dương này trong cơ thể của Tống Hiểu Phân còn ngưng tụ thành một cái truy tung phù cấp thấp. Không hề nghi ngờ, tiểu tử đó là người tu đạo. Tại Địa Cầu phong ấn yêu nghiệt Thần Tộc, làm sao có thể xuất hiện người tu đạo cường đại như thế? Một khi đã cường đại như vậy, như thế nào chỉ ngưng tụ thành một cái truy tung phù cấp thấp? Chẳng lẽ là vì tiết kiệm năng lượng? Khi Dương Thiên Lôi mang theo Tống Hiểu Phân phi hành, thần niệm đã tra xét tiểu tử đó một lượt, nhưng ngoại trừ cảm ứng được trong cơ thể hắn tồn tại một cỗ năng lượng thuần dương cường đại ra, cơ thể chẳng qua là phàm nhân mà thôi, cảnh giới tinh thần càng không cách nào so sánh với mình, ngay cả khi mình trắng trợn dò xét, cũng không có chút cảm ứng nào. Có thể nói, ngoại trừ phẩm chất năng lượng cao ra, không có bất kỳ ưu thế gì. Chẳng lẽ là bởi vì hắn mang Cửu Dương tuyệt mạch mới có thể ngưng luyện ra năng lượng thuần dương cao cấp như thế? Nguyên bản Dương Thiên Lôi có thể dễ dàng xóa đi cỗ năng lượng này trong cơ thể Tống Hiểu Phân, nhưng hắn cũng không có làm như vậy, bởi vì hắn biết, tiểu tử đó không có khả năng buông tha Tống Hiểu Phân, cho nên tự nhiên hắn cũng không thể lưu lại quảbom hẹn giờ này bên cạnh. Lưu lại cỗ năng lượng này, để cho bọn hắn tự đưa tới cửa, chẳng phải càng ít mất sức hơn sao? Đương nhiên, Dương Thiên Lôi cũng phải động chút tay chân trong cơ thể Tống Hiểu Phân mới được, cũng tuyệt đối nắm chắc đảm bảo Tống Hiểu Phân không chịu bất kỳ kinh hách cùng thương tổn nào. Hai mươi phút sau, Dương Thiên Lôi đánh xe đi tới khu biệt thự của đại học Hoa Kiếm, theo tiếng chuông cửa nhà Lý Hàn Mai vang lên, cô nàng mặc áo ngủ gợi cảm, trực tiếp mở cửa nhà ra, trong tay đang cầm chiếc điều khiển. - Cô không biết bộ dáng này của cô là câu dẫn người ta phạm tội sao? Sau khi Dương Thiên Lôi đi vào nhà, chứng kiến Lý Hàn Mai không hề có ý đi thay quần áo, cong cái đùi ngọc thon dài tuyết trắng lên, phong tình vạn chủng ngồi ở trên ghế sa lon. - Trong nước trà còn có xuân dược đó, dám uống không? Lý Hàn Mai tao nhã bưng chén trà lên, hơi hơi cúi người gằm xuống phía ly trà,chăm chú nhìn Dương Thiên Lôi nói, ánh mắt tràn ngập khiêu khích, khe rãnh trắng như tuyết, lồ lộ xuất hiện trước mặt Dương Thiên Lôi. - Chị cả, động tác của cô nhanh lên được không? Hiện tại tôi bộn bề nhiều việc, năm tiếng đã bắt đầu tính giờ rồi. - Đừng quên bất kỳ điều kiện gì của tôi cậu cũng đáp ứng. Lý Hàn Mai bĩu môi, đẩy ly trà tới trước mặt Dương Thiên Lôi, lại tựa vào trên ghế sa lon, chậm rãi nói: - Điệu kiện của tôi đó là lúc nào kêu là phải đến, bảo cậu làm cái gì thì làm cái đó. - Quả thật hôm nay không có nhiều thời gian, có chuyện quan trọng cần làm, trước năm giờ chiều, tôi phải rời đi. Dương Thiên Lôi nói. Dương Thiên Lôi nhận định tiểu tử đó chắc chắn sẽ hành động vào buổi tối. Cho nên, bất kể như thế nào cũng phải trở về sớm một chút. - Trước năm giờ sợ là cậu không thể quay về. Lý Hàn Mai thu hồi vẻ mặt vui đùa, hơi nhíu mày nói: - Tổng bộ vừa mới thu được tin tức, thiếu chủ của môn phái tu đạo 'Hiên Viên Kiếm Tông, Hiên Viên Cửu Dương có thể đã đến Ma Đô. - Hiên Viên Kiếm Tông? Dương Thiên Lôi hơi kinh hãi. - Vốn thực lực cậu chưa đủ để có quyền hạn biết chuyện này, bất quá hiện tại không thể không cho cậu biết... Bởi vì, thành viên phân bộ chúng ta cần sự trợ giúp của cậu. Lý Hàn Mai đưa mắt nhìn Dương Thiên Lôi nói: - Hiên Viên Kiếm Tông là một tà phái tu đạo lánh đời, cứ cách một đoạn thời gian sẽ xuất hiện một lần. - Bọn hắn xuất hiện làm gì? - Mỗi lần xuất hiện, sẽ không từ thủ đoạn cướp bóc hoàng kim, bạc trắng, đá quý, cùng một vài kim loại và dược liệu trân quý, còn có... Các thiếu nữ hoặc nữ hài từ tám tuổi trở lên, người tu đạo trong tổ chức nói rằng, tà công bọn hắn tu luyện, cần các cô gái thuần âm thái bổ, kim loại cùng dược liệu trân quý thì dùng để luyện khí, luyện đan. - Vì sao tổ chức không tiêu diệt bọn chúng? Chẳng lẽ bọn chúng rất mạnh sao? - Nếu như có thể tiêu diệt thì đã sớm tiêu diệt rồi. Một là căn bản không biết hang ổ của bọn chúng ở nơi nào, hai là bọn chúng rất mạnh. Toàn bộ thành viên tổ chức liên thủ, cũng không nhất định có thể thành công. - Không khó khăn vậy chứ? Không dùng vũ khí nóng sao? Điều động bộ đội trực tiếp hành động, còn bắt không được bọn chúng sao? - Cậu không phải là người tu đạo, không rõ sự lợi hại của người tu đạo. Tuy rằng vũ khí nóng có thể giết chết bọn chúng, nhưng lại không có cơ hội? Quan trọng nhất là căn bản không thể nắm rõ hành tung của bọn chúng. - Vần vì sao lần này tổng bộ lại nắm được tin tức? - Bởi vì lần này là bọn hắn chủ động tiết lộ. Tư liệu cho thấy, mấy năm nay, mỗi lần bọn hắn xuất động đều cùng một nơi, thời gian hành động đều vào buổi tối, rồi rời đi như tia chớp. Tuy mỗi lần có giao phong, nhưng chúng ta căn bản không kịp tập trung nhân thủ, để cho bọn hắn chạy thoát. May mà bọn hắn ngoại trừ làm mấy chuyện này ra cũng không có nguy hại đến an toàn quốc gia. Bốn năm trước, Ngưu lão ở tỉnh Thanh, trùng hợp gặp gỡ đánh chết thứ tử của tông chủ. Lúc ấy Hiên Viên Kiếm Tông liền phao tin muốn hủy diệt tổ chức của chúng ta, cho nên... Lần này, đoán chừng là bọn hắn vì báo thù mà đến. Hẳn là dốc toàn bộ lực lượng, chỉ cần thành thị có phân bộ chúng ta, đều sẽ có người của bọn chúng, tông chủ bọn hắn cũng đã dẫn người đến tổng bộ Hàm Thành... Cho nên, nhiệm vụ lần này phi thường nguy hiểm, tổng bộ cũng chưa tìm ra cao thủ giúp đỡ chúng ta, chỉ có thể dựa vào chính chúng ta, mệnh lệnh của Ngưu lão là, làm hết sức, bảo vệ mạng trước, không thể vì đối phó bọn chúng mà ảnh hưởng đến ích lợi quốc gia, dù sao chúng ta còn có rất nhiều chuyện cần phải làm... Vẻ mặt Lý Hàn Mai ngưng trọng nói. Mệnh lệnh này của Ngưu lão, không thể nghi ngờ đã thuyết minh, tổ chức căn bản không phải là đối thủ của Hiên Viên Kiếm Tông, đối phương đột nhiên trắng trợn truyền tin tức này ra, tổ chức căn bản cũng không kịp điều động thế lực khắp nơi, kể cả thỉnh một vài cao thủ của một số phi tổ chức đến trợ uy. Cho nên, chỉ có thể để cho mỗi phân bộ tự bảo vệ mình. Về phần những chuyện khác không cần cố kỵ gì. Dù sao, nhiệm vụ của tổ chức là phục vụ ích lợi quốc gia, chứ không phải là bảo vệ tài sản, tính mạng của nhân dân. Đọc Truyện Kiếm Hiệp - Bất quá, cậu cũng đừng quá lo lắng. Cậu là thành viên mới gia nhập, phỏng chừng bọn hắn căn bản không biết đến sự tồn tại của cậu. Sở dĩ nói cho cậu biết, chỉ là vì muốn tăng thêm trợ lực, mười hai giờ đêm này bọn chúng sẽ hành động. Địa điểm là ở viện bảo tàng. - Bọn hắn đã làm những chuyện uy hiếp đến lợi ích quốc gia phải không? Nghe được lời nói của Lý Hàn Mai, dĩ nhiên Dương Thiên Lôi đoán được Hiên Viên Kiếm Tông chắc hẳn đã dùng đủ loại uy hiếp làm cho tổ chức không thể kháng cự, phải ác chiến một trận với bọn chúng. Bằng không trốn đi không phải là xong sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]