Chương trước
Chương sau

Bốn ngày sau, ba người Dương Thiên Lôi, Lý Tuyết cùng Tống Hiểu Phân trực tiếp đánh xe đến sân bay tụ hợp với Lý Hàn Mai. Đồng thời còn có Lý Ngọc điều khiển chiếc xe thể thao đứng cạnh Lý Hàn Mai, lúc cười chào hỏi với ba người Dương Thiên Lôi thì ánh mắt có chút kinh ngạc đánh giá Lý Tuyết.
- Lý Ngọc? Sao cậu lại ở cùng Mai tỷ thế?
Tống Hiểu Phân có chút kinh ngạc nói.
- Đường đệ của tôi, Thiên Lôi chắc hẳn sớm đã biết?
Lý Hàn Mai giới thiệu.
- Đương nhiên, lần đầu tiên bị cô bắt làm khổ sai, bộ nam trang duy nhất cô mua, tôi còn tưởng rằng đó là phí vất vả, không nghĩ tới vừa vặn gặp phải Lý Ngọc cũng tới biệt thự, phải nói là đôi bạn thân mặc chung quần áo a.
Dương Thiên Lôi nói.
- Ha ha, nguyên lai cậu cũng đã biết hả? Ha ha... Thiên Lôi, đây chính là Tuyết tỷ trong truyền thuyết sao?
Lý Ngọc nhìn Lý Tuyết hỏi.
- Em là bạn học của Thiên Lôi. Cửu ngưỡng đại danh chị đã lâu, như sét đánh bên tai.
- Chào cậu.
Lý Tuyết cười cười nói.
- Đi thôi!
Lý Hàn Mai nói.
Vé Lý Hàn Mai đặt thuộc khoang hạng nhất. Năm người sau khi trực tiếp đến khoang hạng nhất xa hoa, chỉ chờ đợi trong chốc lát liền được ưu tiền đăng ký. Quả nhiền là tiền nào đồ nấy, điền kiện của khoang hạng nhất đích xác so với khoang phổ thông thoải mái hơn nhiều.
Nhiệm vụ Lý Hàn Mai chấp hành lần này tương đối đơn giản, Dương Thiên Lôi cũng hoàn toàn không rõ ý đồ của Lý Hàn Mai, nhưng mà khi xuống máy bay, hai người giả làm đôi tình lữ, tay nắm tay, lúc tách ra, dưới con mắt hâm mộ của Lý Ngọc, cùng với Lý Hàn Mai ôm một cái thật chặt, hơn nữa còn hôn phớt trên khuôn mặt có chút bối rối của nàng. Sau đó Lý Hàn Mai cùng Lý Ngọc liền đi đến chiếc xe sang trọng chờ sẵn đón bọn họ.
Bất quá, khi nhìn thấy biển số xe, Dương Thiên Lôi mơ hồ đã đoán được, hiểu được Lý Hàn Mai là làm cho ai xem.
- Cảm giác thế nào?
Sau khi ba người Dương Thiên Lôi, Lý Tuyết, Tống Hiểu Phân lên xe taxi, vẻ mặt Tống Hiểu Phân nở nụ cười giả tạo nhìn Dương Thiên Lôi hỏi.
- Cậu hâm mộ sao? Tôi không ngại hôn cậu một lần đâu!
Khóe miệng Dương Thiên Lôi lộ ra một tia cười xấu xa nói.
Hai ngày này, bởi vì Lý Tuyết phải làm giám thị, chỉ có Tống Hiểu Phân cùng Dương Thiên Lôi ở nhà, cô nam quả nữ sống chung một phòng, mặc dù không phát sinh chuyện gì, nhưng Tống Hiểu Phân bị Dương Thiên Lôi đáng khinh vô sỉ cự tuyệt vở chép cực kỳ vất vả của mình, rồi không giúp đỡ nàng. Tuy nhiên Dương Thiên Lôi cũng giúp nàng vài lần, tuy rằng mỗi lần đều lấy thất bại chấm dứt, nhưng thân thể hai người tiếp xúc, cũng làm cho hai người ít trò chuyện hơn.
- Ngừng! Tôi hâm mộ làm gì, tôi là lo lắng thay cho Tuyết tỷ cậu diễn giả thành thật.
- Chị mới là không lo lắng, rõ ràng là em lo nghĩ.
Lý Tuyết nở nụ cười trên khuôn mặt, nói thẳng với Tống Hiểu Phân.
- Tuyết tỷ!
Tống Hiểu Phân ngượng ngùng cấu Lý Tuyết.
Một đường hi hi ha ha đi tới trạm vận chuyển hành khách đường dài, Lý Hàn Mai sớm đã an bài người chờ sẵn ở đây, giao ba tờ vé xe cho ba người,
Bốn giờ sau, rốt cục ba người về tới Hàm Thành, cậu của Tống Hiểu Phân đã sớm chờ ở nhà ga, trước đưa Dương Thiên Lôi cùng Lý Tuyết đến cô nhi viện, sau đó mới chở Tống Hiểu Phân trở về.
Dương Thiên Lôi cùng Lý Tuyết có chút kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, nếu không phải có chiếc bảng "Cô nhi viện Hàm Thành" ở trước cổng thì quả thực hai người không thể tin được đây chính là nơi mà bọn họ từ nhỏ lớn lên.
Nguyên bản phòng ốc tồi tàn đã biến mất toàn bộ, thay thế vào là ba tòa kiến trúc bống tầng hiện đại. Trong sân trẻ em chơi đùa bằng đủ loại phương tiện giải trí, giống như là một khu hoa viên.
- Lôi Tử, Tuyết tỷ!
Ngay lúc hai người còn đang sững sờ thì một giọng rõ to từ một cái phòng ở lầu một đối diện cổng viện truyền ra, Ngưu Ma Vương nổi bật với thân hình khổng lồ từ bên trong chạy vọt ra, mà viện trưởng gia gia tinh thần quắc thước cũng theo sát ở đằng sau.
- Ha ha ha...
Ngưu Ma Vương xông lên ôm chặt lấy Dương Thiên Lôi, nắm tay hai người đấm lên ngực của đối phương, đều rất hưng phấn.
- Gia gia!
Dương Thiên Lôi cùng Lý Tuyết đi tới bên cạnh viện trưởng, viện trưởng với vẻ mặt kích động mỉm cười tỉ mỉ đánh giá Dương Thiên Lôi và Lý Tuyết, miệng không ngừng nói "tốt", đồng thời lôi kéo hai người đi vào trong phòng.
- Lão Ngưu, sao mày lại tới đây?
- Mày còn không biết xấu hổ nói vậy sao? Nửa năm nay không liên lạc được với mày, nếu không tìm lão ba hỏi, còn thật không biết mày bị làm sao rồi. Hắc hắc, lão ba nói cho tao biết là hôm nay mày trở về.
- Đợi lát nữa chúng ta nói sau.
Dương Thiên Lôi nói xong cùng Lý Tuyết ngồi ở trên ghế sa lon mới tinh trong văn phòng của viện trưởng gia gia.
Lúc này, trong cô nhi viện có không ít người sôi nổi đi tới, vô cùng thân thiết lại gần chào hỏi Dương Thiên Lôi cùng Lý Tuyết, đủ loại lời nói khen tặng, tán dương, khiến cho Dương Thiên Lôi và Lý Tuyết cười không khép miệng lại được.
- Gia gia, tại sao biến hóa lớn đến như vậy? Cháu và Thiên Lôi còn tưởng rằng mình đến nhầm nơi đó.
Lý Tuyết nói.
- Ha ha, đây đều là công của Thiên Lôi a, phụ thân hắn phi thường cảm kích cô nhi viện chúng ta đã nuôi dưỡng Thiên Lôi, cho nên quyên tặng cho chúng ta một khoản lớn, Trong vòng mấy tháng không quản ngày đêm, xây dựng lại toàn bộ cô nhi viện của chúng ta. Thiên Lôi cháu không nói cho Tiểu Tuyết sao?
- Ách... Ba cháu không nói cho cháu biết!
Dương Thiên Lôi hàm hồ nói. Thật sự hắn không hề biết việc này, bất quá hiện tại lại hiểu được, tổ chức vì cho hắn thân phận giả này, hiển nhiên ngụy trang vô cùng hoàn hảo, không có chút sơ hở nào, đồng thời trả giá cả không nhỏ.
Như là sự yên bình trước cơn bão táp, Dương Thiên Lôi cùng Lý Tuyết đã ở Hàm Thành hơn nửa tháng.
Trong khoảng thời gian này, Dương Thiên Lôi có nhận được mấy cú điện thoại. Hai cuộc trong đó là vô cùng oán niệm hắn, một là của Liễu Diệc Nhi, một là của Trương Nhã Tĩnh. Trương Nhã Tĩnh thì không sao cả, Dương Thiên Lôi cũng không cho là mình thiếu nợ nàng cái gì, chẳng qua là đã đáp ứng với nàng một điều kiện mà thôi, nhưng Liễu Diệc Nhi thì lại khiến cho Dương Thiên Lôi tương đối rối rắm.
Nguyên nhân rất đơn giản, thời gian mấy tháng này, Liễu Diệc Nhi đã liên lạc với Dương Thiên Lôi vô số lần, đáng tiếc, luôn luôn không gọi được, còn tưởng rằng Dương Thiên Lôi đổi số điện thoại di động, chỉ có thể chờ Dương Thiên Lôi liên lạc với mình. Nhưng đến tận tết âm lịch, Dương Thiên Lôi vẫn không hề gọi lại cho nàng một cú, tình hình của Trương Nhã Tĩnh cơ bản cũng là như thế. Cho nên, Dương Thiên Lôi gặp bi kịch rồi.
Không phải Dương Thiên Lôi không có nghĩ tới việc liên lạc với Liễu Diệc Nhi, chẳng qua là sau khi nói chuyện với Lục Áp, tại sao Liễu Diệc Nhi lại cùng Lăng Hi sinh ra "liên hệ" hắn ta không rõ ràng lắm, nhưng Liễu Diệc Nhi rất có thể không phải là Lăng Hi. Bởi vì theo như lời Lục Áp nói, chỉ có linh hồn lạc ấn của hắn là bị một phân thành hai. Cho nên, Dương Thiên Lôi có chút bối rối đối với tình huống của Liễu Diệc Nhi, đến nỗi cư xử với nàng giống như với Lăng Hi.
Chính bởi vì như thế, cho đến hiện tại cũng không có gọi điện cho Liễu Diệc Nhi.
Tháng tư!
Ma Đô sau tết âm lịch có lẽ là bởi vì kỳ nghỉ âm lịch ngắn ngủi khiến buổi tối ở Ma Đô hiện giờ phi thường náo nhiệt.
Một thanh niên anh tuấn dị thường, thân hình cao ngất, trong quán bar qua lại như thoi đưa. Hắn không phải là khách hàng đến đây phong hoa tuyết nguyệt, mà là đi làm. Bây giờ mới tám giờ tối, cuộc sống về đêm chưa có bắt đầu, quán bar còn chưa có người nào.
Giúp khách nhân rót rượu, tiền lương nhận được cực bèo, nếu như là khách hàng quen của hắn thì còn có thể thu được một ít tiền hoa hồng. Hắn đến nơi này đã hơn nửa tháng, với vẻ ngoài đẹp trai, cùng với nụ cười sáng lạn tràn ngập ánh dương quang trên khuôn mặt, khiến cho hắn phát hiện ra thu nhập ở đây vẫn là tương đối khả quan. Cũng làm cho hắn không thể không thừa nhận, hắn hoặc nhiều hoặc ít hy sinh "nhan sắc".
Quán bar này tên là Lam Mị, không đắt nhưng cũng không rẻ, là một chốn ăn chơi trung đẳng. Sinh ý thịnh vượng, cơ hồ mỗi đêm đều chật ních khách. Đương nhiên, chuyện này quan hệ không lớn với hắn. Có hắn hay không, ảnh hưởng không lớn. Nguyên nhân trọng yếu nhất là rượu ở đây giống như một chất kích thích thỏa mãn yêu cầu hầu hết nam nữ thanh niên đến đây tìm vui, hơn nữa tuyệt đối sẽ không xuất hiện vấn đề "không an toàn".
- Tiêu suất ca, đêm nay tôi dẫn mấy tỷ muội tới, để vị trí tốt nhé, ok?
Bắt máy điện thoại, liền nghe được thanh âm phóng khoáng của một nữ nhân, hắn bị biến thành Tiêu suất ca, mặc dù biết nữ nhân này mỗi lần tới đây, hắn đều nhận được không ít tiền boa, thế nhưng tối nay hắn lại nhíu nhíu mày, nói:
- Lấy thân phận của cô nên đi tới quan bar khác tốt hơn, đêm nay đầy ngập khách rồi.
Thanh âm của hắn rất lãnh đạm, hoàn toàn không giống những phục vụ bàn vì tiền hoa hồng mà vô cùng nhiệt tình, nịnh hót thậm chí bán đứng lão nhị chỗ kín của mình. Nhưng có lẽ vì sự hờ hững khác biệt này mà làm cho hắn trong thời gian ngắn ngủi nửa tháng có được rất nhiều khách quen. Nữ nhân này là một trong số đó. Mặc dù không quan tâm nhiều, những cũng biết đây là gái được bao dưỡng.
- Ít nói nhảm, đến cửa đón tôi. Tôi cùng các tỷ muội đã đến rồi.
Cô gái ngang ngược nói.
Hắn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thầm nói một câu "chó cắn Lã Động Tân", không khéo hỏng hết việc của mình.
- Tiêu đệ đệ, đêm này về nhà với tỷ tỷ nhé? Có sữa uống đấy.
Một cô gái dung nhan kiều diễm ăn mặc hở hang khi đi ngang qua hắn thì tràn ngập khiêu khích nói.
- Sữa nhà cô ta rất khai, của chị ngon hơn, tiểu đệ đệ, hay đến nhà chị đi.
Một nữ tử dáng người nóng bỏng khác nói chen vào.
- Hai vị tỷ tỷ, Tiêu xử nam đối với hai người không có hứng thứ đâu. Tôi được không? Trẻ tuổi, khỏe mạnh, kéo dài, miễn phí, kèn to.
- Phi, cây thương hình que tăm, biến qua một bên.
Hắn nhún vai, chỉ cười cười, không nói gì, trực tiếp đi tới cửa quán bar. Thanh niên được gọi là cây thương hình que tăm kia tức thì đuổi tới, vỗ bờ vai hắn nói:
- Tiêu đệ, sớm như vậy đã có khách quen? Thật hâm mộ a. Con mẹ nó, cách đây hai năm ca cũng không có tàn tạ như vậy a. Ăn cơm ở đây, thiết bổng cũng có thể mài thành châm.
- Đó là do anh mài nhiều quá, trách được ai?
- Tỉnh lại đi, tôi xem cậu có thể kiên trì được bao lâu, sinh viên giống như mấy người vậy, ca cũng không phải chưa từng thấy qua, khi mới vào còn xấu hổ ngượng ngùng, sau khi nếm thử sẽ giống như ca thôi. Từng xấp tiền đập vào mặt, quản con mẹ nó già hay xấu?
Khi đến cửa, gia hỏa đó ngừng nói, cầm điện thoại tra xem một số khách hàng quen, cả trai lẫn gái đều có, bắt đầu ra vẻ đáng thương hàn huyên ân cần thăm hỏi, mời mọc.
Hắn nhìn thoáng qua, không hề có sự khinh bỉ nào cả, hơn nửa tháng tới đây "thể nghiệm cuộc sống" khiến cho hắn kiến thức được muôn hình vạn trạng của chúng sinh, hiểu được một số thứ hắn cản bản không có khả năng biết đến. Truyện Sắc Hiệp
Hắn gọi là Tiêu Thiên, đây là cái tên hắn quen dùng. Chỉ là tên của một người phục vụ, sẽ không ai đi điều tra thân phận của hắn là thật hay giả. Sau kỳ nghĩ từ Hàm Thành trở về Ma Đô, hắn liền bắt đầu hành động.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.