Chương trước
Chương sau

- Không cần! Tôi chỉ lười vận dụng nội lực mà thôi, bằng không rất nhanh sẽ khô. Trước tiên đưa tôi trở về, nếu không để tôi xuống, tôi tự mình gọi xe trở về cũng được!
Dương Thiên Lôi nói, trong lòng lại hung hăng nguyền rủa Lục Áp.
Dương Thiên Lôi không phải thằng ngốc, nếu như đơn thuần bạo lộ cũng thôi, Dương Thiên Lôi có thể coi như tính cách của Lý Hàn Mai như vậy, nhưng hiện tại thì sao?
Hiện tại đang là đêm khuya. Truyện Sắc Hiệp
Trong biệt thự của Lý Hàn Mai, chỉ có nàng và bảo mẫu làm thuê của nàng.
Lúc này để Dương Thiên Lôi tiến vào nhà nàng, đồng thời còn tắm rửa hong khô quần áo, tuy rằng lý do đầy đủ, nhưng hoặc nhiều hoặc ít đều vượt qua chút giới hạn, chí ít trong suy nghĩ của Dương Thiên Lôi là như vậy. Nhưng cũng chỉ có thể làm bộ như không biết giới tuyến này, làm nhạt hóa.
Bằng không, tiếp tục phát hiện như vậy, đối với ai cũng không tốt.
Sau khi trầm mặc một lúc, dưới chân Lý Hàn Mai dẫm phanh, tay lái xoay tròn cực nhanh, dĩ nhiên trực tiếp mạng mẽ xoay một góc một trăm tám mươi độ tại chỗ, bỗng nhiên gia tốc, chạy ra khỏi đại học Hoa Kiếm, hướng về phía Lam Phong quốc tế.
- Mai tỷ, cô làm gì?
Nhìn Lý Hàn Mai chỉ trong chốc lát đã đề cao tốc độ lên hơn 100km/h, đồng thời còn đang tiếp tục nhấn ga, Dương Thiên Lôi nhịn không được hỏi.
- Tiết kiệm thời gian, tôi còn đang mặc quần áo ướt sũng đây!
Lý Hàn Mai nói.
- Ách… Cô đừng đưa tôi nữa, chính tôi tự về được rồi!
Dương Thiên Lôi không có ý tứ nói.
- Vài phút đồng hồ mà thôi.
Lộ trình bình thường mất hai mươi phút, Lý Hàn Mai chỉ dùng không tới năm phút đồng hồ đã chạy tới Lam Phong quốc tế, đồng thời lúc tới cửa, vẫn là một đường cong đẹp mắt, trực tiếp mở cửa xe, sau khi Dương Thiên Lôi xuống xe, lại chạy nhanh như bay.
Ngày thứ hai, nội bộ hệ thống công an chấn động lớn, một loạt quyết định điều động nhân viên trong hệ thống không có bất cứ dấu hiệu nào, trực tiếp ban bố, ngay cả một số người đang trong thời kỳ nghỉ phép cũng bị mạnh mẽ triệu hồi, đồng thời do tổ trọng án thị cục nắm giữ, triển khai hành động đối với các thế lực hắc ám Cảnh Sơn khu.
Cùng ngày, các lão đại đầu não của Thanh Long Hội tổ chức cuộc họp, nhanh chóng đưa ra đối sách, chia nhau ra hành động, đơn giản hạn chế phạm vi rung động tại Cảnh Sơn khu, ngay cả thương cân động cốt cũng không nói tới, đồng thời thông qua con đường của chính mình, lý giải nguyên nhân căn bản đối với lần rung động này, chuyển mục tiêu sang người Dương Thiên Lôi, công tử của trùm hắc bạch lưỡng đạo E quốc Dương Quang, Dương Thiên lôi.
Dương Quan, nếu như tại E quốc, hoặc là ba tỉnh miền đông bắc mà nói, đương nhiên không phải là Thanh Long Hội có thể chống lại, nhưng nơi này là Ma Đô, là căn cứ địa của Thanh Long Hội, động thổ trên đầu thái tuế gia, làm sao có thể ngậm bò hòn này.
Chí tại trong suy nghĩ của Thanh Long Hội, Dương Thiên Lôi làm như vậy là quá mức rồi. Nếu như ngay từ đầu Dương Thiên Lôi thông báo một tiếng cho Thanh Long Hội, Thanh Long Hội không hề ăn thiệt thòi gì đáng nói, tự nhiên sẽ cho hắn mặt mũi, sẽ không để Dương Thiên Lôi phải thiệt thòi, thế nhưng trực tiếp chọc lên trên tự xử lý chuyện này thì quá mức kiêu ngạo, quá mức không coi Thanh Long Hội ra gì rồi!
Đang trong lúc đầu sóng ngọn gió, tự nhiên Thanh Long Hội sẽ không có động tác gì, thế nhưng một khi cơn sóng gió trôi đi chính là lúc bọn họ tìm lại mặt mũi.
Chỉ bất quá, Thanh Long Hội căn bản không ngờ tới, điều này hoàn toàn là trò hay bản thân Dương Thiên Lôi đạo diễn mà thôi. Nếu như thực sự là nhi tử Dương Quang, Dương Thiên Lôi sao có khả năng làm như vậy? Trừ phi không muốn để Dương Thiên Lôi tiếp tục ở lại Ma Đô.
Nguyên bản dự định đêm đó hành động, nhưng bởi vì Dương Thiên Lôi đã quyết định tham gia đặc huấn, cuối cùng lựa chọn tạm thời ẩn nhẫn, tránh bức đối phương quá mức nặng nề.
Bảy ngày nghỉ trôi qua rất nhanh.
Trong lúc này, Trương Nhã Tĩnh đã liên tục gọi điện hỏi Dương Thiên Lôi có thời gian hay không, thế nhưng hoàn toàn bị Dương Thiên Lôi nói dối tới địa phương khác du ngoạn tránh thoát. Trên thực tế, mấy ngày tiếp theo, Dương Thiên Lôi, Lý Tuyết và Tống Hiểu Phân vẫn du ngoạn tại Ma Đô như cũ, chỉ bất quá ba người đều mang theo kính râm, hơi chút thay đổi hình tượng.
Hơn nữa, Dương Thiên Lôi cũng len lén vận dụng lực lượng một lần nữa, đồng thời tiêu hao rất nhiều năng lượng bản nguyên, dùng trên người Lý Tuyết.
Dựa vào người khác không bằng dựa vào mình.
Dương Thiên Lôi không có khả năng lúc nào cũng bảo hộ bên người Lý Tuyết, mà hiện tại đã đắc tội với Thanh Long Hội, cộng thêm phải rời khỏi một thời gian tham gia đặc huấn, cũng chỉ có thể dựa vào bản thân Lý Tuyết. Mặc dù Lý Hàn Mai đã đáp ứng bảo hộ Lý Tuyết, thế nhưng vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao?
Chỉ bất quá, chuyện này chỉ có Dương Thiên Lôi tự mình biết, ngay cả Lý Tuyết cũng không biết biến hóa của bản thân, nàng không hề cảm giác được chính mình có bất cứ sự khác nhau nào.
Ngày 1 tháng 10, trong các tân sinh tiến hành một loại hoạt động, trong lớp tranh cử cán bộ ban, lần đầu tiên đến đại học đón nhận người mới, tiệc tối văn nghệ đón nhận người mới các loại, ngoại trừ đại hội đón nhận người mới, Dương Thiên Lôi hứa hẹn lấy thân phận đại biểu cho các sinh viên mới lên đài phát biểu, còn lại hoàn toàn yên lặng, hoạt động nào cũng không tham gia. Cũng tại thời điểm ngày 18 tháng 10 rời khỏi Ma Đô.
Chỉ nói với Lý Tuyết và Tống Hiểu Phân là tổ chức yêu cầu phải tham gia một đợt huấn luyện, về phía các đồng học căn bản không cần phải để ý, để Lý Hàn Mai tới đối phó là được.
Sân bay.
Dương Thiên Lôi ngồi trên chiếc máy bay bay tới Cáp Nhĩ Tân. Đây là lần đầu tiên Dương Thiên Lôi ngồi máy may, đối với hiện tại mà nói chính là phương diện giao thông nhanh nhất. Tiếp viên hàng không không đẹp như trong truyền thuyết, xa xa không bằng được nữ nhân bên cạnh Dương Thiên Lôi, chỉ có thể nói là đẹp hơn một bậc so với nữ tử bình thường mà thôi, nhưng đẹp hay không đối với Dương Thiên Lôi không quan trọng, hắn không quan tâm, hắn chỉ muốn xác định về "truyền thuyết" trong trí nhớ mà thôi.
Đồng thời, là phương tiện giao thông nhanh nhất, nhưng ngay cả tốc độ của lôi cưu cũng còn xa mới sánh bằng, càng không cần nói tới ngự kiếm phi hành.
Hành khách ngồi bên cạnh Dương Thiên Lôi lại một lần nữa khiến hắn cảm thụ được sức mạnh cường hãn của đào hoa đại vận, dĩ nhiên là một mỹ nữ hàng thật giá thật. Hơn nữa tựa hồ cảm giác của mỹ nữ đối với Dương Thiên Lôi siêu tốt, sau khi ngồi xuống không bao lâu liền bắt đầu nói chuyện phiếm với Dương Thiên Lôi, chỉ trong thời gian hơn hai giờ bay, mỹ nữ này ngay cả nghỉ ngơi một chút cũng không, tựa hồ hăng hái bừng bừng theo sát Dương Thiên Lôi nói chuyện liên tục, cho dù Dương Thiên Lôi đã thiếu lời tới mức không biết phải nói như thế nào cũng không thể ngăn cản được.
Thời điểm xuống máy bay, mỹ nữ dĩ nhiên chủ động đưa phương thức liên hệ của chính mình cho Dương Thiên Lôi, cũng yêu cầu Dương Thiên Lôi cho nàng số điện thoại.
Dương Thiên Lôi tùy tiện lấy một số điện thoại bất kỳ đối phó cho qua chuyện.
Đẹp trai, không phải là lỗi của hắn, mà là sai tại bản thân đẹp trai, còn có con mẹ nó đào hoa đại vận quấn thân.
Rời khỏi sân bay, hai tay bắt sau đầu, Dương Thiên Lôi căn bản không hề mang theo bất cứ hành lý gì, sau khi nhìn thấy cái tên của chính mình, trực tiếp tiến về phía người đón.
Để Dương Thiên Lôi phi thường cảm thấy phiền muộn chính là, dĩ nhiên là mỹ nữ, duy nhất đáng ăn mừng chính là tuổi tác của mỹ nữ này có điểm lớn, nhìn qua là một thiếu phụ phong tình vạn chủng. Dương Thiên Lôi kêu một tiếng a di còn miễn cưỡng có thể, dù sao Dương Thiên Lôi cũng mới chỉ có mười tám tuổi mà thôi, mà thiếu phụ này, nhìn thế nào cũng thấy đã hơn ba mươi tuổi.
- A di, xin chào! Cháu là Dương Thiên Lôi!
Dương Thiên Lôi bước tới thiếu phụ giơ cao tấm biển ghi tên hắn, vừa cười vừa nói.
- Cậu?
Đối với xưng hô của Dương Thiên Lôi, rõ ràng để lại trên mặt thiếu phụ này một tia không hài lòng:
- Là thủ hạ của Tiểu Mai?
- Đúng vậy!
- Tôi có già như vậy sao? Tôi là Đỗ Lâm San, gọi là Đỗ lão sư, hoặc là Đỗ tỷ, ok?
- Ách… Không phải là cô già, mà là cháu quá nhỏ. Cháu mới mười tám…
Dương Thiên Lôi có điểm xấu hổ nói.
- Tôi mới hơn ba mươi mà thôi! Lớn lên giống mười tám! Đi thôi!
Đỗ Lâm San trừng mắt liếc nhìn Dương Thiên Lôi nói.
Dương Thiên Lôi có điểm không nói gì, nhún nhún vai, đi theo phía sau Đỗ Lâm San, rời khỏi sân bay.
Cũng là một chiếc xe Hummer màu đen, bất quá trên xe lại tràn đầy bụi bặm, hiển nhiên là trải qua đường xa lặn lội tới sân bay.
- Biết lái xe sao?
Khi hai người bước tới trước xe, Đỗ Lâm San nhìn Dương Thiên Lôi hỏi.
- Hẳn là biết!
- Cái gì là "hẳn là biết"? Qua đây! Tôi sẽ dạy!
Đỗ Lâm San ném chìa khóa cho Dương Thiên Lôi, ngồi vào vị trí phó lái, thả lỏng chỗ ngồi xuống giống như bằng phẳng, trực tiếp nằm dài, còn nhắm hai mắt lại, nói:
- Có hệ thống hướng dẫn, mở ra là được!
Dương Thiên Lôi rất thành thạo khởi động xe, tuy rằng chưa từng thử qua, nhưng đã nhìn thấy Lý Hàn Mai mở vài lần, loại thao tác cấp thấp này còn chưa làm khó được hắn, nhưng hệ thống hướng dẫn thì hắn chưa thấy Lý Hàn Mai dùng qua.
- Này… Đỗ lão sư, tôi chưa dùng hệ thống hướng dẫn bao giờ, cô giúp ta khởi động một chút!
- Ngu ngốc! Chỉ một chút chuyện nhỏ này cũng muốn phá kỷ lục của Tiểu Mai?
Sau khi Đỗ Lâm San trừng mắt liếc nhìn Dương Thiên Lôi, động thân cũng không buồn động, nhìn càng không nhìn, liền ấn vào một nút tại trung gian chỗ ngồi, dùng chân mở hệ thống hướng dẫn, càng làm Dương Thiên Lôi có điểm khiếp sợ chính là, thiếu phụ này dĩ nhiên dùng chân, thế nhưng hoàn toàn giống như dùng tay, dùng mắt nhìn, ba ba ba, vô cùng thành thạo đưa mục tiêu dẫn đường vào, đồng thời bắt đầu hướng dẫn.
- Đi thôi, không có chuyện gì đừng làm phiền tôi!
Đỗ Lâm San vẫn nhắm mắt như trước, rất bẫn mãn nói.
- Đi…
Dương Thiên Lôi khởi động, kéo số, nhấn ga, chuyển hương hướng, các phương diện phối hợp đều hoàn mỹ, duy nhất không được hoàn mỹ chính là, nhân ga con mẹ nó quá lớn, trực tiếp oanh một cái thiếu chút nữa lao vọt vào lề đường.
- A… Cậu điên rồi à?
- Khụ khụ, không có ý tứ, sai lầm… Hoàn toàn sai lầm!
Dương Thiên Lôi xấu hổ nói, lần thứ hai cẩn thận từng chút khởi động, rời khỏi bãi đỗ xe.
Từ màn hình dưỡng dẫn có thể nhìn được, dĩ nhiên là lộ trình hơn một nghìn km, dự tính thời gian chạy lên tới ba bốn mươi tiếng đồng hồ. Bởi vì có phần lớn đường xá là đường cực kỳ khó đi. Trách không được cần phải thông báo cho người phụ trách dẫn đường. Dương nhiên, vừa rồi thời điểm khởi động hệ thống hướng dẫn Dương Thiên Lôi cũng nhìn thấy được, đây không phải là hệ thống hướng dẫn bình thường, mà là chuyên dụng. Bằng không không có khả năng biểu hiện ra những đường nhỏ như vậy, cùng với địa phương mục tiêu bọn họ muốn đi.
Mục tiêu nằm trong rừng rậm nguyên thủy biên cảnh, phương viên trăm trặm căn bản không thể khói con người.
Lần đầu tiên lái xe, chỉ dùng thời gian vài phút đồng hồ, Dương Thiên Lôi liền hoàn toàn quen thuộc, tuy rằng lúc này chỉ là phàm nhân, thế nhưng năng lực phản ứng và phán đoán lại để hắn không ngừng đề cao tốc độ, sau khi lên đường cao tốc càng trực tiếp đẩy tốc độ lên tới hơn một trăm tám mươi km/h, về phần siêu tốc phạt tiền vân vân, hăn căn bản không hề quan tâm, cũng biết loại xe đặc thù này, cũng giống như chiếc xe của Lý Hàn Mai, căn bản không có khả năng bị phạt tiền như vừa nói.
Hơn hai giờ đã chạy được gần 400km, ra khỏi đường cao tốc, tiến vào trong đường núi, đi qua một thôn nhỏ lẻ loi, không ngừng tiến vào sâu, tuy rằng Dương Thiên Lôi đã giảm tốc độ rất nhiều, thế nhưng đường núi xóc nảy từ lâu để Đỗ Lâm San không tài nào ngủ nổi, thường xuyên liếc mắt nhìn sang Dương Thiên Lôi, có điểm kinh ngạc.
"Kỹ thuật của tiểu tử này thực sự rất tốt?"
Thời điểm khởi động xe rõ ràng không phải là tay chuyên, nhưng lúc này căn bản không hề nhìn ra được bất cứ vết tích của tay mới nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.