Chương trước
Chương sau

Sáu xe cảnh sát, Lý Tuyết và Tống Hiểu Phân một trái một phải ngồi bên cạnh Dương Thiên Lôi bị còng tay, tuy rằng hai người biết rõ thân phận đặc thù của Dương Thiên Lôi, nhưng nhìn vào còng tay sáng loáng cùng với những cảnh sát mặc áo da hổ, vẫn có cảm giác sợ hãi trong lòng như trước. Dù sao, trong suy nghĩ của bọn họ, thân phận của Dương Thiên Lôi đặc thù hơn nữa thì cũng chỉ là tượng trưng cho bộ môn an ninh quốc gia mà thôi, chung quy không thể để trong lòng, nhất là nữ nhân vu oan giá họa cho Dương Thiên Lôi cùng với sáu "nhân chứng" bị Dương Thiên Lôi đánh thương tích tương đối nhẹ, tựa hồ chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực.

- Thiên Lôi, có muốn tôi… Nói cho ba tôi?
Tống Hiểu Phân căn bản chưa từng trải qua loại chuyện như thế này, căn bản không biết làm như thế nào. Tuy rằng nàng là con cái đại gia tộc, nhưng từ nhỏ sinh hoạt trong hoàn cảnh bình thường, không hề kiến thức qua cuộc sống của con cháu đại gia tộc, loại chuyện này nếu như xảy ra trên đầu bất cứ người nào của Tống gia, chỉ sợ đã sớm lấy danh tiếng gia tộc để đối phương phải sợ hãi ba phần rồi, thậm chí không cần phải Tống gia đứng ra cũng đã không có người nào dám làm gì Dương Thiên Lôi. Duy nhất có thể làm chính là chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không có.
- Nghìn vạn lần đừng, sao có thể nói chuyện "mất mặt" như vậy được? Tuyết tỷ, đưa điện thoại của chị cho em.
Dương Thiên Lôi vẫn mặc quần bơi như trước, len lén dùng chân đá Tống Hiểu Phân một cái, lớn tiếng nói.
Lý Tuyết vội vàng từ trong túi đựng y phục của Dương Thiên Lôi lấy ra một chiếc điện thoại di động giống như hàng năm chín mươi.
Người cảnh sát ngồi phía trước nghĩ muốn ngăn cản, thế nhưng suy nghĩ một chút vẫn nhịn xuống. Bởi vì hắn cũng cảm giác được Dương Thiên Lôi không phải người bình thường, đã có nhân thủ kinh người như vậy chung quy không thể là người thường được. Mà hiện tại bị còng bắt lên xe cảnh sát rồi còn có thể bảo trì bình tĩnh thong dong như vậy, chỉ sợ thực sự có điểm bối cảnh. Vì vậy dương Thiên Lôi gọi điện tìm người mà nói, đối với bọn họ cũng coi như là chuyện tốt. Thực sự có bối cảnh, như vậy bọn họ phải thay đổi phương thức xử lý, nếu như chỉ là hàng vớ vẩn, vậy thì đương nhiên chuyển sang phương hướng trút giận cho đầu trọc.
- Chuyện gì?
Điện thoại vừa kết nối được, thanh âm băng lãnh của Lý Hàn Mai liền vang lên.
- Có thể trợ giúp chút chuyện vặt hay không?
Dương Thiên Lôi đã sớm quen với vẻ băng lãnh của Lý Hàn Mai, không chút để ý hỏi.
- Nói!
- Cô ở nhà sao?
Dương Thiên Lôi hỏi, để Lý Hàn Mai hơi có chút kinh ngạc.
- Có!
- Mở máy vi tính, giúp tôi nhập 120109, tôi đối với nhiệm vụ này tương đối có hưng thú, hiện tại không có biện pháp nào tự mình thao tác, chỉ có thể phiền phức cô rồi.
Dương Thiên Lôi nói.
Nghe được Dương Thiên Lôi nói, Lý Hàn Mai cho rằng chính mình nghe lầm rồi, không phải người này nói không tiếp nhận nhiệm vụ sao? 120109, nhiệm vụ này thuộc về nhiệm vụ Ma Đô, chính là do nàng tự mình tuyên bố, nàng đương nhiên biết rõ có nội dụng gì. Hơn nữa tính chất bản thân nhiệm vụ, thời gian thực hiện tương đối dài, lại không có bất cứ tiền thưởng nào. Dương nhiên, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, thu được chiến lợi phẩm trong quá trình cũng đủ vượt quá 90% tiền thưởng rồi. Chỉ là có rất ít người nguyện ý làm loại nhiệm vụ như thế này, một là thực hiện dài, hai là bình thường tiêu hao rất nhiều thời gian, ba là tính khiêu chiến lớn, bốn là không phải đơn thuần dựa vào vũ lực bản thân. Vì vậy sau khi tuyên bố nhiệm vụ, Lý Hàn Mai căn bản không hề trông cậy vào có người tiếp nhận, chỉ có thể tự động lựa chọn kỳ hạn của nhiệm vụ qua đi, trực tiếp chuyển giao cho người nào đó chấp hành.
Nhưng hiện tại, Dương Thiên Lôi dĩ nhiên tự anh dũng, chủ động tiếp nhận nhiệm vụ này!
- Cậu xác định?
- Đương nhiên! Đây là cổ phiếu tiềm lực. Tôi đã dính vào, vậy theo hẳn luôn…
- Dính vào a… Cậu chính là công tử của trùm E quốc Dương Quang, được rồi. Tôi sẽ giúp cậu tiếp nhận! Còn có chuyện gì sao?
Lý Hàn Mai nhíu nhíu mày, nhắc nhở nói. Nàng đương nhiên nghe được tiếng còi cảnh sát gào thét ỉnh ỏi. Đọc Truyện Online
- Không có việc gì nữa, bai!
Dương Thiên Lôi tắt điện thoại. Trong nháy mắt khi đưa điện thoại cho Lý Tuyết, tay của hắn nhanh như thiểm điện lấy tốc độ hơn mười phím trên một giây bấm tiên lục, thời điểm đưa tới cho Lý Tuyết đã gửi đi một tin nhắn. Ngoại trừ Lý Tuyết nhìn thấy ra, ngay cả Tống Hiểu Phân ngay bên cạnh cũng không nhìn thấy.

Gã cảnh sát ngồi phía trước đang dựng thẳng lỗ tai nghe Dương Thiên Lôi điện thoại, cảm giác vô cùng kỳ lạ, tên này con mẹ nó là ai a? Đã sắp vào cục cảnh sát rồi, gọi điện thoại dĩ nhiên không phải là tìm người hỗ trợ, mà là mua cổ phiếu… Cái này cũng quá vui đùa đi?

Hơn mười phút sau, xe cảnh sát từ bên ngoài tiến vào trong trụ sở gần đó.
- Xuống xe!
Sau khi gã cảnh sát đằng trước xuống xe, chạy ra sau mở cửa, vô cùng nghiêm túc nói. Lý Tuyết và Tống Hiểu Phân đã từ hai bên xuống dưới.
- Không thấy lão tử còn mặc quần bơi? Mở còng tay đi, để lão tử mặc quần áo trước!
Lông mày Dương Thiên Lôi khẽ nhấc, gần như xúc phạm nói.
Tên cảnh sát kia nhất thời tức giận tới đôi môi run run, nhưng vẫn nhịn xuống, tuy rằng rất không tình nguyện, nhưng vẫn lạnh nghiêm mặt, mở còng tay cho Dương Thiên Lôi, rầm một tiếng đóng cửa xe lại.
Sau khi tiếp nhận chiếc túi từ trong tay Lý Tuyết, Dương Thiên Lôi trực tiếp cởi quần bơi trong xe cảnh sát, thay y phục và giầy, lúc này mới bước xuống.

- Alo?
Vừa mới vào cục cảnh sát, gã cảnh sát đầu heo đã nhận được điện thoại.
- Con mẹ nó, đã có kết quả giám định sơ bộ, năm người chúng ta bị gãy xương đùi, tám người bị gẫy xương sường, Hoàng Mao và Hồng Mao đều gãy hết xương sườn và xương tay chân, ngươi xem rồi tính toán! Vừa rồi ta đã hội báo với Hổ ca rồi, mặc kệ tiểu tử kia là ai, chỉnh chết hắn! Pháp luật ngươi hiểu hơn so với ta?
- Tốt! Nếu Hổ ca đã nói vậy rồi, xin yên tâm! Chúng ta danh chính ngôn thuận! Đao ca, cho toàn bộ người của mình nằm viện thoải mái, chuyện khác giao cho em!
Cảnh sát đầu heo rất thẳng thắn lưu loát nói.
- Không thành vấn đề. Nhớ kỹ trước tiên đánh hắn nửa tàn cho lão tử, sau đó lại giam vào trong ngục! Mẹ nó, sớm biết tiểu tử này ngoan như vậy, trực tiếp đánh hắn, còn qua đám quan các ngươi làm cái rắm! Hai tiểu nữu kia vẫn còn sao? Thời điểm bọn chúng đi báo cho tao biết! Chơi con mẹ nó!
Lão đại đầu trọc lại nói.
- Còn, được rồi!
- Được rồi, trong hai ngày bên tao có thể tìm được một thằng chết, đẩy tội danh lên đầu tên tiểu tử này không thành vấn đề?
Lão đại đầu bóng lưỡng còn nói thêm.
- Không thành vấn đề, việc nhỏ!
Cảnh sát đầu heo nói.
Hổ ca, đàn chủ khu Cảnh Sơn Thanh Long Hội, địa vị trong Thanh Long Hội rất gần với lão đại và mấy vị nguyên lão, đây là người ngoan độc nói một không hai. Nguyên bản đầu trọc còn có điểm cố kỵ Dương Thiên Lôi, dù sao còn chưa biết sâu cạn của hắn, thế nhưng sau khi hắn hội báo chuyện này cho Hổ ca, đồng thời thêm mắm thêm muối nói Dương Thiên Lôi muốn bái phỏng lão đại, Hổ ca trực tiếp đổ ập xuống thóa mạ, mặc kệ hắn là ai, đây là khiêu khích tôn nghiêm của Thanh Long Hội, trực tiếp hạ đạt mệnh lệnh, chỉnh chết không cần bàn.

Đi vào cục cảnh sát, Lý Tuyết và Tống Hiểu Phân bị an trí tại phòng khách, Dương Thiên Lôi thì trực tiếp dẫn vào phòng đặc biệt thẩm vấn.
Cảnh quan đầu heo tự mình dẫn theo năm tên cảnh sát cùng với một nữ cảnh chuyên môn phụ trách ghi chép lại, đi tới phòng thẩm vấn, đồng thời trực tiếp đóng cửa lại, để căn phòng rơi vào một mảnh đen kịt. Chỉ có chiếc đèn cao áp trực tiếp chiếu rọi thẳng vào khuôn mặt Dương Thiên Lôi.
Quang mang chói mắt để Dương Thiên Lôi nheo con mắt lại, khóe miệng để lộ nụ cười tà khí.
Còn chưa bắt đầu, Dương Thiên Lôi đã rõ ràng đám người này muốn cái gì.
Năm tên cảnh sát trực tiếp đứng một bên, chờ đợi mệnh lệnh.
Mà cảnh sát đầu heo và nữ cảnh phụ trách ghi chép thì ngồi bên ngoài bàn phòng vấn.
- Triệu đội, đây là muốn gì?
Để Dương Thiên Lôi có điểm ngoài ý muốn chính là, nữ cảnh phụ trách ghi chép dĩ nhiên hạ giọng hỏi.
- Tiểu Trương, cô chỉ phụ trách ghi lại là được rồi. Tiểu tử này là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm, đánh thương nặng hơn hai mươi thị dân, hiện tại đang nằm viện toàn bộ, còn có đe dọa sinh mệnh, rất có khả năng không thể cứu được. Cơ bản có thể kết luận, tiểu tử này phạm tội giết người!
Cảnh sát đầu heo lạnh giọng nói.
- A?
Nữ cảnh sát nghe được tính chất nghiêm trọng như vậy nhất thời khiếp sợ, khi nhìn thấy phong thái bình tĩnh, khí vũ hiên ngang của Dương Thiên Lôi, không hề có một chút kinh hoàng của những phạm nhân bị thẩm vấn bình thường, nàng còn tưởng rằng chỉ là đánh nhau bình thường, không nghĩ tới dĩ nhiên có thể phạm tội giết người.
- Phạm tội giết người? Dự định tìm một kẻ nào muốn chết rồi đổ tội lên trên đầu lão tử sao?
Dương Thiên Lôi dưới ánh đèn chói mắt, hai tròng mắt nheo lại nhìn thẳng cảnh sát đầu heo, lạnh giọng nói.
Nguyên nhân Dương Thiên Lôi qua đây, tới hiện tại vẫn chưa nổi bão bất quá là không muốn thanh lý sạch sẽ đám người khoác áo hổ da, làm công ăn lương, ngược lại không lo chuyện công, ngược lại còn trở thành nanh nuốt của đám người kia. Việc này, không trêu chọc vào đầu hắn còn chưa tính, hắn sẽ không quản nhiều, thế nhưng nếu trêu chọc vào hắn, vậy đừng mơ tưởng sẽ dễ dàng. Người đối địch, cho dù là địch nhân bẻ nhỏ không đáng để ý, Dương Thiên Lôi cũng sẽ không có bất cứ hạ thủ lưu tình nào. Tam Thập Tam Thiên băng diệt, chúng nữ tử vong đã triệt để thay đổi mao bệnh nhân từ nương tay của hắn.
Sứ giả chính nghĩa, hắn không có tâm tình làm chuyện này. Người không phạm ta ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta tất trả lại gấp trăm lần!
- Thối lắm! Tiểu tử, đến nơi này ngươi còn dám kiêu ngạo? Bắt đầu thẩm vấn! Thành thật một chút cho ta!
Cảnh sát đầu heo vỗ mạnh trên bàn thẩm vấn, lớn tiếng nói. Trong lòng lại khiếp sợ vô cùng, không nghĩ tới câu nói đầu tiên của Dương Thiên Lôi đã trúng phóng ám chiêu ác độc của lão đại đầu trọc định dùng.
- Thối lắm? Lão tử xuất thủ rất khống chế, đám ngu ngốc các ngươi có thể hiểu? Đám lưu mạnh kia, ba tên gãy xương chân trái, hai tên gãy xương đùi phải, năm tên bị gẫy ba xương sườn, ba tên bị gẫy hai xương sường, mười ba gã bị trật khớp xương tay chân, hai tên gãy toàn bộ xương sườn lẫn tay chân, tên lão đại đầu bóng lưỡng kia chờ đêm mai sẽ bị thu thập, hoặc là căn bản không cần lão tử thu thập, ngươi hiểu?
- Ngươi…
Nghe được lời nói cuồng ngạo của Dương Thiên Lôi, nhưng để hắn khiếp sợ vô cùng, thân thể cảnh sát đầu heo run lên, trong lòng phát lạnh. Vừa rồi tuy rằng điện thoại không nói tỉ mỉ, nhưng thương thế của Dương Thiên Lôi nói hoàn toàn phù hợp, so với Đao ca càng thêm chi tiết hơn nhiều, đây con mẹ nó là khái niệm gì?
- Chỉ bằng ngươi? Chỉ bằng năm tên ngu ngốc này, cầm cảnh côn cũng muốn tra tấn bức cung đối với lão tử? Cho dù lão tử bị trói chặt toàn thân cũng đủ khiến các ngươi kêu cha gọi mẹ. Ngoan một chút, tắt đèn đi, đừng làm lão tử khó chịu, bắt đầu thẩm vấn nghiêm túc!
Dương Thiên Lôi vô cùng lãnh khốc nói.
Cảnh sát đầu heo bị lời nói vô cùng kiêu ngạo của Dương Thiên Lôi chọc tức giận không gì sánh được, thế nhưng trong lòng cũng phát lạnh. Hiện trường lúc đó toàn là những kẻ ngoan độc cầm côn đàng hoàng, bọn họ nhìn thấy vô cùng rõ ràng, hiện tại lời nói của Dương Thiên Lôi không phải khoác lác, mà là sự thực.
Nữ cảnh phụ trách ghi chép lại mở to hai mắt nhìn, trong lòng tràn ngập khiếp sợ, đây rốt cuộc là ai đang thẩm vấn ai?
Càng khiến nàng kinh ngạc chính là, lời nói vô cùng rõ ràng của Dương Thiên Lôi để Triệu đội ngay bên cạnh và năm tên cảnh sát đều rất sợ hãi. Tuy rằng nàng mới làm công tác này, nhưng trực giác nhạy cảm lại nói cho nàng biết, sự tình tuyệt đối không đơn giản. Hơn nữa tuy rằng anh chàng đẹp trai trước mắt cuồng ngạo kiêu ngạo, nhưng kỳ dị chính là, nàng cảm giác được hắn không giống như người xấu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.