Chương trước
Chương sau

Trong phòng khách yến hội, toàn bộ hết sức xa hoa, các loại điểm tâm, hoa quả, rượu ngon, cái gì cần đều có. Ghế tình lữ hai người, bốn người trong một phòng trang nhã, bàn tròn nhiều người, sảnh cùng loại quán bar, để phòng khách nơi này càng giống như một nơi ăn chơi xa hoa hạng nhất, thuần một màu tiểu thư phục vụ cực kỳ xinh đẹp, nơi nơi đen xen qua lại. Trung ương phòng khách là một sàn nhảy, tận cùng bên trong phòng khách còn có một sân khấu biểu diễn, kích cỡ và bố cục của sân khấu tuyệt đối là nhất lưu.
Thời điểm bốn người Dương Thiên lôi tiến vào, trong đại sảnh đã có không ít người tốp năm tốp ba hoặc ngồi hoặc đứng cùng một chỗ, phẩm tửu nói chuyện phiếm, cả nam lẫn nữ đều là y phục dạ hội sang trọng. Thấy một màn như vậy, nha đầu Tống Hiểu Phân bỗng nhiên nghĩ đến, nếu như nàng và Dương Thiên Lôi, Lý Tuyết thực sự mặc trang phục thông thường tiến vào nhất định sẽ trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
Bất quá, hiện tại, trong nháy mắt khi bốn người tiến vào bên trong, vẫn như trước trở thành tiêu điểm. Chỉ bất quá ẩn chứa trong ánh mắt không phải coi thường và xem thường, mà là kinh diễm.
Không có biện pháp, Lý Hàn Mai, Lý Tuyết và Tống Hiểu Phân, bất cứ người nào trong ba người đã là tồn tại phi thường hấp dẫn cái nhìn, huống chi là ba người đi cùng nhau? Một người gợi cảm, thành thục, lãnh diễm, một người thanh nhã, ôn nhu, một người đáng yêu, tràn đầy sức sống, thanh thuần. Đen, trắng, phấn hồng, ba loại màu sắc tổ hợp lại để ba người tỏa quang mang bốn phía, nam nhân nào không nhìn nhiều hơn vài lần?
Nhưng khiến mọi người chú ý nhất không phải là ba nữ, mà là Dương Thiên Lôi.
Điều này không quan hệ tới đẹp trai hay không đẹp trai, không phải là Dương Thiên Lôi và Ngưu Ma Vương lớn lên cùng một loại như nhau, rất tự nhiên trở thành tiêu điểm của mọi người.
Trong vòng tròn thượng lưu này, có thể lộ vẻ quyền thế, địa vị, tài lực của nam nhân nhất là cái gì?
Không phải tướng mạo, không phải ăn mặc, cũng không phải là các loại vật phẩm trị giá trăm vạn.
Mà là nữ nhân!
Huống chi Dương Thiên Lôi lúc này sắm vai tứ tử của trùm E quốc, thậm chí còn là một khốc ca thứ thiệt?
Cho dù Dương Thiên Lôi đã thu hồi thần thức, nhưng cảm giác và thính giác vẫn thu hết vào trong tai một ít thanh âm thấp giọng nghị luận. Tuyệt đại đa số đều suy đoán thân phận của hắn cùng với bình luận danh nhân Lý Hàn Mai này. Cũng có một bộ phận suy đoán về Tống Hiểu Phân không hề lộ mặt qua trong vòng tròn gia tộc, cùng với Lý Tuyết xa lạ là thiên kim nhà ai. Nhưng rất nhanh Tống Hiểu Phân đã bị một ít đường tỷ muội nhận ra.
Mà Tống Hiểu Nam giống như chúng tinh củng nguyệt, được cả nam lẫn nữ vây quanh, lúc này ánh mắt nhìn về phía Dương Thiên Lôi lại tràn ngập âm ngoan, bất quá hắn biết lúc này không phải là lúc bão nổi, vẫn ẩn giấu cực nhanh!
Bốn người được tiểu thư tiếp đón theo phân phó của phụ thân Tống Hiểu Phân, đưa tới khu ghế ngồi của đệ tử Tống gia. Tống Hiểu Phân là tôn nữ của Tống lão, mà Lý Hàn Mai là cháu dâu trên danh nghĩa, được an bài tại chỗ này cũng nằm trong tình lý. Tại thời điểm bốn người vừa mới tới phụ cận, Tống Hiểu Nam liền vội vàng đứng dậy, vẻ mặt mỉm cười nghênh đón về phía Lý Hàn Mai.
- Mai Mai, vị trí của chúng ta ở chỗ này! Anh đã chuẩn bị một phần lễ vật, một lúc nữa chúng ta sẽ cùng nhau kính tặng gia gia!
Tống Hiểu Nam rất sợ người khác không biết quan hệ giữa bọn họ, lớn tiếng nói.
- Lễ vật của tôi đã sớm đưa rồi, bốn người chúng tôi sẽ ngồi với nhau, không tham gia náo nhiệt với các anh. Thiên Lôi, bốn người chúng ta ngồi ở đây!
Lý Hàn Mai lãnh đạm nói với Tổng Hiểu Nam, nói xong kéo theo Dương Thiên Lôi bên cạnh, đồng thời đi về phía một vị trí bốn người trang nhã cách đó không xa.
- Được được, Mai tỷ, chị cùng Thiên Lôi ca ca ngồi bên kia, em cùng với Tuyết tỷ ngồi bên này, như vậy mới tốt… Hi hi!
Tiểu nha đầu Tống Hiểu Phân ra vẻ không tim không phổi cố ý nói. Đối với vị đường huynh này nàng không có một chút tình cảm tốt đẹp nào. Tuy rằng không thích Tống gia, sau khi thân thể khôi phục, ngày lễ ngày tết thỉnh thoảng bất đắc dĩ trở về một lần, nhưng người khác nàng không nhớ rõ lắm, nhưng nam đinh duy nhất của Tống gia này nàng coi như biết rõ. Mà tối hôm qua nếu như không phải Dương Thiên Lôi có bản lĩnh cao cường, sợ rằng nàng sẽ chết dưới tay thủ hạ của đường huynh đây, hơn nữa không chỉ đơn giản là chết. Vì vậy, lúc này nàng thẳng thắn trực tiếp đả kích Tống Hiểu Nam bởi vì Lý Hàn Mai cự tuyệt mà sắc mặt trở nên khó coi dị thường. Ngay cả Thiên Lôi ca ca và Mai tỷ ngồi cùng một chỗ cũng thuần miệng như vậy…
- Lý Hàn Mai! Đừng quên, em là vị hôn thê của anh!
Vị vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, Tống Hiểu Nam không thể hạ đài được, giờ khắc này rốt cuộc không thể nhẫn nhịn được nữa, lạnh giọng nhìn Lý Hàn Mai nói.
- Anh đừng quên, chỉ cần không kết hôn, tôi vẫn độc thân!
Thần tình Lý Hàn Mai không chút thay đổi, nhưng khí thanh quanh thân đã trở nên băng lãnh dị thường, ngay cả thanh âm cũng cảm thấy lạnh cả người.
- Em… Tốt! Tốt! Đừng tưởng rằng Tống Hiểu Nam chỉ có điểm năng lượng này!
Tống Hiểu Nam hạ giọng nói, nói xong ánh mắt chuyển sang nhìn Dương Thiên Lôi, xoay người trở về chỗ ngồi của chính mình.
Nếu ngày hôm nay không phải là sinh nhật của gia gia hắn, sao hắn có thể nhẫn nhịn được?

- Mai tỷ, vì sao chị đính hôn với hắn?
Tống Hiểu Phân nhỏ giọng nói.
- Hơn bốn mươi năm trước có hai người thân thiết với nhau, nhưng cũng rất buồn chán, đã làm chút chuyện ngu xuẩn. Đồng lứa hai nhà em và chị đều là nam nhân, tránh không được tai nạn, tới đời chúng ta, chị là trưởng nữ duy nhất nhà chị, hắn là trưởng nam duy nhất nhà em, kiếp nạn đã phủ xuống đầu chị. Ba năm trước đây sau khi chị trở về nước, lần đầu tiên gặp mặt. Chị vốn chỉ có thể nhận mệnh, còn có chút ước mơ, không có cảm tình cũng có thể từ từ bồi dưỡng, nhưng hắn…
Lý Hàn Mai không hề giấu diễm, lắc lư chén rượu trong tay, thấp giọng nói:
- Đến, các em cùng chị uống rượu!
- Cô thực đáng thương. Vẫn là ta và Tuyết tỷ tốt nhất, từ nhỏ đã thanh mai trúc mã, tương thân tương ái, Hiểu Phân cũng may mắn, là trưởng nữ mà nói, chẳng phải thảm rồi?
Dương Thiên Lôi nhìn thoáng qua Lý Tuyết có điểm câu thúc, khóe miệng mang theo nụ cười nói. Truyện Sắc Hiệp
Nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Tuyết đỏ bừng, trừng mắt liếc nhìn Dương Thiên Lôi, nhưng cũng không phản bác, trong lòng ngược lại vô cùng ấm áp.
- Thiết, tôi là trưởng nữ cũng không có việc gì a, trước mười hai tuổi, tôi còn đang hấp hối chờ chết đây, nhà Mai tỷ muốn định với tôi, nhà của chúng tôi cũng không có ý định để một người chết nhanh nhanh gả ra ngoài? Hì hì…
Tống Hiểu Phân nói:
- Mai tỷ, hiện tại là lúc nào còn lưu hành loại chuyện này? Hôn nhân tự do, chị cần gì phải quản bọn họ…
- Em không hiểu, đến lúc đó em sẽ hiểu. Thiên Lôi và Tiểu Tuyết mới là tốt nhất…
Bốn người thấp giọng nói chuyện phiếm, rất nhanh liền tới thời điểm yến hội chính thức bắt đầu, phòng khách yến hội cũng rất nhanh đầy người, đúng lúc này, bỗng nhiên truyền tới tiếng vỗ tay vang dội và tiếng thét chói tai của nam nữ trẻ tuổi, tất cả đều từ chỗ ngồi đứng lên, hô hoán cái tên vô cùng nổi tiếng.
Đại minh tinh!
Là những sao kim trong giới ca hát, tướng thanh tiểu phẩm, điện ảnh và truyền hình, tất cả đều vô cùng nổi tiếng, dắt tay nhau cùng đến, cả đám mang theo nụ cười mỉm, vừa đi vừa phất tay bắt chuyện với đoàn người theo sát bên cạnh.
Mà ánh mắt của Dương Thiên Lôi theo đám người này lướt qua, trong lòng nhất thời kinh hãi, thiếu chút nữa từ ghế đứng bật dậy.
Vô luận như thế nào hắn cũng không nghĩ ra sẽ gặp được nàng tại chỗ này!
Liễu Diệc Nhi!
Sao Dương Thiên Lôi có khả năng quên nàng? Năm đó nếu không phải nàng, Dương Thiên Lôi sao có khả năng rơi từ đỉnh Hoa Sơn xuống? Không phải bởi vì nàng, sao có khả năng xuyên qua tới đại lục Huyền Thiên?
Dương Thiên Lôi trở về lần thứ hai, đã thay đổi quy tích lịch sử, vốn tưởng rằng không hề phát sinh bất cứ quan hệ, gặp mặt nào với nàng, nhưng không nghĩ tới dĩ nhiên gặp nhau tại nơi này.
Nếu chỉ gặp thông thường thì cũng thôi, Dương Thiên Lôi có thể không quan tâm lắm, dù sao hắn đã không phải là thiếu nam bỉ ổi hèn mọn bị rơi xuống trước kia, không còn khả năng để người khác thấy phong thái của mình, đi làm diễn viên quần chúng! Càng không thể bởi vì thân hình và bóng lưng của hắn giống như nam diễn viên chính, mà sau khi nam diên viên chính gặp chuyện không may, để hắn làm một lần thế thân, cuối cùng kìm lòng không được, sờ soạng bờ mông nhỏ nhắn của nàng và… Xuyên qua!
Thế nhưng…
Lúc này, thời điểm nhìn thấy Liễu Diệc Nhi một lần nữa, Dương Thiên Lôi có thể cảm nhận được trên thân thể của nàng có một cỗ khí tức hoàn toàn khác người thường, trong nhận biết của Dương Thiên Lôi, thân ảnh của nàng dĩ nhiên như mộng như ảo, đan xen, phảng phất như chân thực và hư huyễn liên tục thay thế nhau. Nhưng, thời điểm Dương Thiên Lôi muốn tỉ mỉ cảm ứng loại khí tức này, tất cả lại khôi phục bình tĩnh, phảng phất như nàng là một người bình thường nhất. Trên thực tế, ngoại trừ cảm giác kỳ dị này ra, Liễu Diệc Nhi xác thực là một người bình thường. Trong cơ thể của nàng không có bất luận năng lượng gì, nhưng vì sao lại gặp phải loại cảm giác này?
- Liễu Diệc Nhi… Liễu Diệc Nhi…
Toàn bộ phòng khách đều là nhân vật thượng lưu, nhưng nhiệt tình theo đuổi thần tượng của nam nữ thanh viên vẫn cuồng nhiệt như trước, không hề thay đổi. Là một sao kim siêu cấp trong giới ca hát và điện ảnh, Liễu Diệc Nhi trong mắt các thanh niên tuyệt đối là thần tượng cao nhất, tiếng ca của nàng riêng một ngọn cờ, giống như có mị lực tỏa sáng áp đảo, vượt qua tất cả, có thể xuyên thấu lòng người, mà hình tượng ngọc nữ thanh thuần của nàng càng khiến vô số thiếu nam coi nàng như nữ thần trong mộng.
Mà ngày hôm nay, có lẽ bởi vì nguyên nhân thọ yến Tống gia, Liễu Diệc Nhi và các sao kim khác đều ăn mặc rất đơn giản, càng giống như tới tham gia thọ yến, không phải tới biểu diễn. Trên thực tê,s bọn họ đích thực là tới tham gia thọ yến, biểu diễn chỉ là tiện thể mà thôi.
- Liễu Diệc Nhi… Căn bản không giống như con người a…
Thời điểm tuyệt đại đa số ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào người Liễu Diệc Nhi, Tống Hiểu Phân cũng không ngoại lệ, cầm chắc bàn tay của Lý Tuyết, trừng đôi con mắt đẹp nói:
- Như là tiên nữ… Không phải đẹp, là khí chết… Mọi người nói có đúng không?
- Cảm giác được dị dạng sao?
Nghe Tống Hiểu Phân nói, Dương Thiên Lôi hơi gật đầu, hỏi Lý Hàn Mai.
- Dị dạng gì?
- Liễu Diệc Nhi!
Dương Thiên Lôi nói.
- Không cảm giác, cậu cảm giác được?
Lý Hàn Mai có chút kinh ngạc hỏi, nàng đương nhiên hiểu rõ Dương Thiên Lôi nói dị dạng là cái gì. Chỉ là trong cảm ứng của nàng, Liễu Diệc Nhi là một mỹ nữ khí chất thanh thuần tới cực điểm mà thôi. Trừ thứ này ra không còn bất cứ đặc thù nào khác.
- Không, đại khái nguyên nhân tựa như Hiểu Phân nói, nàng không giống như con người, càng giống như tiên tử đi ra chăng…
Dương Thiên Lôi thấp giọng nói, vẫn như trước nhìn chằm chằm Liễu Diệc Nhi, muốn lần thứ hai cảm nhận được khí tức huyền ảo kia.
Đám sao kim Liễu Diệc Nhi tiến tới chỗ ngồi, là khu ngay phía sau khu đệ tử Tống gia, vì vậy, theo bước chân không ngừng tiến tới của bọn họ, bốn người Dương Thiên Lôi càng lúc càng nhìn thấy rõ ràng.
Theo Liễu Diệc Nhi không ngừng tiếp cận, mỉm cười phất tay thăm hỏi đối với mọi người xung quanh, bỗng nhiên thấy được Dương Thiên Lôi đang nhìn nàng, trong nháy mắt này, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nụ cười nhàn nhạt của Liễu Diệc Nhi đột nhiên nao nao, bất quá rất nhanh khôi phục bình thường, đôi con mắt trong suốt hơi gật đầu với Dương Thiên Lôi.
- Nàng nhìn chúng ta… Hì hì!
Tống Hiểu Phân hưng phấn nói.
- Là nhìn Thiên Lôi, hai người quen nhau?
Lý Hàn Mai hỏi Dương Thiên Lôi.
- Đời này khẳng định không quen nhau!
Dương Thiên Lôi lắc đầu nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.