- Thiên Lôi… Đúng lúc này, Lý Tuyết bỗng nhiên huých Dương Thiên Lôi một cái, khuôn mặt đỏ lên. - Hử? - Chị muốn đi WC… - Ách… Không đúng lúc như vậy chứ? - Dẫn chị đi! Tựa hồ Lý Tuyết đã rất cấp bách, không để ý tới câu nói "đúng lúc" của Dương Thiên Lôi có ý tứ gì, đồng thời khi nói đã đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Không có cách nào, Dương Thiên Lôi chỉ đành đứng lên theo, kéo tay Lý Tuyết. - Phiền phức nhường một chút, phiền phức nhường một chút! Trong miệng Dương Thiên Lôi nói liên hồi, kéo theo Lý Tuyết tách đoàn người ra, hướng về phía WC nối tiếp giữa các toa tầu. - Dương Thiên Lôi? Quả nhiên, Tống Hiểu Phân đang quấn quýt nhìn vào đoàn người liền nhìn thấy được Dương Thiên Lôi, không chút e dè quát lên, giống như nhìn thấy cứu tinh. - Thực đúng lúc! Cậu cũng tới Ma Đô? Chờ một chút, tôi muốn tới WC! Dương Thiên Lôi chưa nói Lý Tuyết, mà là nói chính mình. - Cùng đi cùng đi! Tống Hiểu Phân vui vẻ nói, chỉ là nói xong nhất thời đỏ bừng mặt, chuyển hướng: - Tôi cũng đi theo cậu luôn! Đây là… Lúc này Dương Thiên Lôi kéo theo Lý Tuyết vừa vặn bước tới chỗ ngồi bên cạnh Tống Hiểu Phân, khi nhìn thấy Dương Thiên Lôi kéo tay Lý Tuyết, lại nhìn thấy khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của nàng, trong lòng âm thầm suy đoán quan hệ của Dương Thiên Lôi và Lý Tuyết, cũng có chút hiểu ra, thời gian tiếp xúc với người này không nhiều, không giống như các nam sinh khác hoặc nhiệt tình, hoặc sợ hãi hoặc là câu nệ. - Xin chào, chị là tỷ tỷ của Thiên Lôi, Lý Tuyết! Cùng nhau đi! Lý Tuyết vừa cười vừa nói. - Ừ! Em là Tống Hiểu Phân, Tuyết tỷ, chị thật đẹp! Tống Hiểu Phân vội vàng nói. - Chào bá mẫu! Thấy mẫu thân Tống Hiểu Phân hiếu kỳ nhìn chằm chằm chính mình, Dương Thiên Lôi mỉm cười bắt chuyện, sau đó tiếp tục tiến lên. Chỉ khoảng cách một toa tàu như vậy, dĩ tới dùng tới thời gian năm bảy phút đồng hồ, cuối cùng cũng tới cạnh WC. Thế nhưng trước cửa WC có ba người, rõ ràng cũng đang chờ đi WC. Lý Tuyết và Tống Hiểu Phân chỉ có thể lần lượt đứng xếp hàng, Dương Thiên Lôi thì lui lại đằng sau. Vốn là không gian rất chật chội, bởi vì ba người gia nhập càng thêm chật chội hơn. Hai tên dáng vẻ lưu manh, vốn đứng ngay gần WC, thời điểm nhìn thấy Lý Tuyết và Tống Hiểu Phân, nhất thời hai mắt tỏa sáng, chỉ là khi liếc mắt chuyển sang Dương Thiên Lôi liền né tránh, dân dần dịch chuyển đứng gần phía sau Lý Tuyết và Tống Hiểu Phân. Vốn ban đầu Dương Thiên Lôi không lưu ý, thế nhưng thấy nhãn thần mấy người xung quanh đều nhìn vào hai người này, bỗng nhiên hiểu ra cái gì. - Cút! Khi thấy hai người này đã di chuyển tới gần hai người Lý Tuyết và Tống Hiểu Phân. Dương Thiên Lôi bỗng nhiên mở hai tay, giơ ra che giữa hai người và hai nàng, lạnh giọng nói. - Ngươi nói cái gì? Hai người đồng thời nhìn về phía Dương Thiên Lôi, tay phải đưa tới bắt tay Dương Thiên Lôi, trong miệng cònnói: - Chúng ta xếp hàng chờ WC, quản ngươi đánh rắm? Muốn chết sao? Hai người này đích thực là bắt được cánh tay của Dương Thiên Lôi, thế nhưng lúc hai người dồn sức kéo mạnh đi, cánh tay của Dương Thiên Lôi lại giống như sắt theo không một chút di động. Bốp bốp, hai tiếng bạt tai vô cùn thanh thúy vang lên trên mặt hai người này. -Rác rưởi! - A… Mắt thấy đánh nhau, địa phương vốn rất chật chội đều lui về phía sau, dĩ nhiên tạo thành một khối trống trải. Tuy rằng Lý Tuyết và Tống Hiểu Phân không thấy được tình hình phía sau, thế nhưng đã có thể đoán ra được chuyện gì xảy ra. Lý Tuyết còn tốt, nhưng Tống Hiểu Phân nổi giận đùng đùng. Hai người này còn đang bị cái tát của Dương Thiên Lôi có chút ngây người, cô nàng bưu hãn này thiểm điện đá ra hai cước, bịch bịch chính giữa chỗ yếu hại, hai người này nhất thời kêu lên thảm thiết ôm lấy hạ thể, sắc mặt trắng bệch, ác nhân trước cáo trạng, hét rầm lên: - Đánh người rồi, đánh người rồi… - Tử lưu manh, đánh chết các ngươi! Tống Hiểu Phân lại bốp bốp hai cái thân mật tiếp xúc mặt hai người này. Tiểu mỹ nữ cấp bậc hoa hậu giảng đường lại bưu hãn tới như vậy, để tất cả mọi người xung đều trợn tròn hai mắt nhìn. - Chính là hai người bọn họ! Đúng lúc này, đoàn người chật chội bị đẩy ra, một nữ hài vẻ mặt đỏ bừng và phẫn nộ chỉ vào hai người đang kêu lên thảm thiết trên mặt sàn tàu nói, mà phía sau hai người này chính là cảnh sát tàu. Hai người vốn đang la hét ầm ĩ nhìn thấy cảnh sát phía sau nữ hài, lập tức đình chỉ kêu to, ngược lại âm ngoan nhìn thoáng qua Dương Thiên Lôi và Tống Hiểu Phân. - Đồ chó lợn, nhìn nữa đã chết chúng mày! - Đứng lên! Hai vị cảnh sát đương nhiên hiểu rõ chuyện gì xảy ra, trực tiếp bắt lấy một người, kéo tay lên, trực tiếp còng lại. Vị cảnh sát còn lại thì kéo theo một người vẫn tiếp tục ôm hạ bộ rời đi, người còng tay ban đầu cầm bản bút ký ghi lấy chứng. Mắt thấy hai tên lưu manh bị áp giải rời đi, mọi người bắt đầu mở miệng nghị luận, Dương Thiên Lôi và Tống Hiểu Phân trực tiếp được khen lợi hại, nói là mấy người đã bị hai kẻ vừa rồi lợi dụng rồi, chỉ là ngoại trừ nữ hài vừa rồi không hé răng rời khỏi ra, cùng với Dương Thiên Lôi và Tống Hiểu Phân chưa kịp đắc thủ đã cho một trận đau đớn, tất cả đều nén giận. Chứng cứ vô cùng xác thực, có nhiều nhân chứng bên canh, sau khi cảnh sát tán dương nữ hài cơ trí báo án, lại tán thán Dương Thiên Lôi và Tống Hiểu Phân, lúc này mới xoay người rời đi. - Tống Hiểu Phân, cô so với tôi còn ngoan hơn! Dương Thiên Lôi có điểm bi ai thay cho hai gã lưu manh vừa rồi, vốn lúc hắn xuất thủ đã lặng yên không tiếng động phế bỏ tiền vốn tiếp tục cương lên của hai người này, thế nhưng hai cước nhìn như hung hăng của Tống Hiểu Phân càng ngoan độc hơn, trực tiếp khiến "bộ phận bên trong" bị chấn nát! "Trứng" bị vỡ thực ra không cảm giác đau đớn lắm, hai người này căn bản không biết. - Như vậy đã gọi là ngoan? Nếu ngoan mà nói trực tiếp đá nát toàn bộ rồi! Tống Hiểu Phân nói xong, khuôn mặt đỏ lên, nàng đương nhiên không biết Dương Thiên Lôi nói ngoan là chỉ nội kình của nàng: - Cậu cũng không tồi nha, dĩ nhiên có điểm chân công phu! - Bình thường bình thường, đánh nhiều, đương nhiên luyện tay tốt một chút… Dương Thiên Lôi khiêm tốn nói. - Hiểu Phân, cô cũng tới Ma Đô học đại học sao? Tựa hồ Lý Tuyết mang theo một tia ước ao, nhìn Tống Hiểu Phân nói, nàng vốn rất nhu nhược, nếu như không phải ở cùng một chỗ với Dương Thiên Lôi, gặp phải loại sự tình như thế này, sợ rằng cũng chỉ giống như nữ hài vừa rồi là cùng. - Đúng vậy, cũng là đại học Hoa Kiếm! Dương Thiên Lôi, chúng ta là đồng học nha! - Cậu đi Hoa Kiếm? Sao cậu không tới Hoa Thanh? Thủ đô hoặc là Phục Đan? Dương Thiên Lôi có điểm kinh ngạc hỏi. - Cậu có thể thấy được ưu điểm của Hoa Kiếm, tội tự nhiên cũng có thể? Huống chi ba của tôi bảo tôi đi! Tống Hiểu Phân hỏi tiếp: - Tuyết tỷ, chị đưa cậu ta đi sao? - Không hẳn, chị công tác tại trung học Ma Đô! Lý Tuyết mỉm cười nói, đúng lúc này đến phiên Lý Tuyết: - Nếu em vội, em có thể lên trước… - Chị trước, Tuyết tỷ, sau chị tới em luôn rồi! Dương Thiên Lôi bất đắc dĩ lắc đầu, Tuyết tỷ vẫn là tích cách này, rõ ràng mình rất vội rồi, nhưng vẫn quan tâm tới người khác. - Dương Thiên Lôi, thực không nghĩ tới cậu có thể thi được mãn phân, may mà tôi học văn hoa, không thì trạng nguyên trường học đều bị đoạt hết rồi, cậu chọn ngành nào? Tống Hiểu Phân hỏi. - Khảo cổ học! - A? Cậu học khoa học tự nhiên, vì sao… - Tùy tiện chọn mà thôi! Dương Thiên Lôi nói: - Cậu chọn ngành nào? - Không nói cho cậu! Tống Hiểu Phân thần bí hề hề nói, nói xong cũng tiến vào WC. Dương Thiên Lôi vốn chỉ là hỏi theo lễ tiết một chút mà thôi, Tống Hiểu Phân học ngành nào hắn cũng không có hứng thú tìm hiểu. Hơn nữa, sợ rằng sau này còn phải tách nha đầu này ra. Không có biện pháp, tuy rằng bộ dáng của Dương Thiên Lôi lúc này cùng với thế giới kia có sự khác nhau rất lớn, nhưng đích xác dễ nhìn, hơn nữa khí chất từ trong vô hình dần dần thay đổi, sợ rằng trở thành sát thủ thiếu nữ là chuyện sớm hay muộn. Nhưng ngoại trừ Lý Tuyết ra, hắn thực không muốn chọc vào chuyện tình cảm này. Xe lửa gần mười lăm tiếng đồng hồ, hơn chín giờ sáng ngày hôm sau rốt cuộc cũng đã tới Ma Đô trong truyền thuyết. Dương Thiên Lôi, Lý Tuyết và mẹ con Tống Hiểu Phân cùng nhau cười cười nói nói bước xuống g axe lửa, một chiếc xe Bingley Anmage màu đen trị giá mấy trăm vạn đã sớm chờ mẹ con Tống Hiểu Phân trước cửa ga. Tuy rằng mẹ con Tống Hiểu Phân đều mời Dương Thiên Lôi và Lý Tuyết cùng vào ngồi, nhưng Dương Thiên Lôi mượn cớ từ chối. - Thiên Lôi, vừa vặn tiện đường, hai người bọn họ không giống như là khách khí, vì sao không đi cùng bọn họ? - Hai người chúng ta không phải tốt hơn sao? Đi thôi, hiện tại chúng ta cũng coi như có chút tài sản, gọi taxi! Dương Thiên Lôi cầm theo valy hành lý đơn giản của hai người, một tay kéo theo bàn tay nhỏ của Lý Tuyết. Trong lòng bàn tay tràn ngập một cỗ cảm giác ấm áp không nói nên lời. Ba mươi vạn để lại cho cô nhi viện, nhưng phần thưởng của trường học và Hàm Thành để nguyên trong valy quần áo của Lý Tuyết, tròn hai mươi vạn! Trong Val y của chính mình còn có tiền lương một tháng, cụ thể bao nhiêu hắn vẫn chưa nhìn. Nhưng khẳng định sẽ không ít, tuy rằng vừa mới gia nhập, không có bất cứ cống hiến gì, nhưng dù sao cũng là ban ngành đặc thù, ba năm nghìn đồng hẳn là vẫn phải có! - Có thì có thể, nhưng em cũng không thể có loại tâm lý lãng phí này! Lý Tuyết vẫn là tiểu tức phụ làm công việc quản gia, ôn nhu nói. - Tuân mệnh! Đại học Hoa Kiếm, học viện nhân văn, hệ lịch sử, ngành khảo cổ học. Thời điểm Dương Thiên Lôi và Lý Tuyết cùng nhau tới chỗ làm thủ tục nhập trường, chờ khi hắn lấy ra phần thông báo trúng tuyển hoàn toàn khác xa so với những người khác, cũng báo ra tên tuổi, nhất thời khiến các đàn anh, đàn chị phụ trách tiếp đón nhiệt tình hơn hẳn, hắn vốn có thể miễn toàn bộ thủ tục các loại, trực tiếp được hai đàn anh ăn mặc xa hoa model nhiệt tình đưa tới tận ký túc xá, để Lý Tuyết không nói được gì. Truyện Sắc Hiệp Hon nữa Dương Thiên Lôi và Lý Tuyết không chú ý tới, học sinh trong trường, vô luận là nam hay nữ, tựa hồ thuộc về hai đẳng cấp hoàn toàn khác nhau so với học sinh trong trường đại học sư phạm thủ đô. Ăn mặc trên cơ bản đều là hàng hiệu đẹp mắt. Có cảm giác giống như một bên là nông thôn, một bên là thành thị, hiển nhiên tuyệt đại đa số học sinh ở đây đều là không phú thì quý. Bởi vì Dương Thiên Lôi được miễn tất cả các thủ tục, hơn nữa cũng là nguyên nhân ngày đầu tiên nhạp trường, hắn là người thứ nhất đến ký túc xá. Lý Tuyết rất thành thạo trợ giúp Dương Thiên Lôi thu thập đồ đạc phòng ở các loại, sau đó hai người rời khỏi ký túc xá. Thời điểm Lý Tuyết tới nhận công tác còn có vài ngày, vì vậy trước tiên bọn họ muốn tìm một nhà nghỉ. Chờ khi Lý Tuyết tới báo danh dàn xếp xong, quen thuộc địa điểm các loại, sẽ tìm một gian phòng cho thuê nho nhỏ. Điều này đã sớm được Lý Tuyết dự định tốt. Có lẽ là nguyên nhân sinh viên mới nhập học, giá cả nhà nghỉ các loại cao hơn bình thường rất nhiều, hơn nữa rất nhiều nơi đều kín người, hai người vốn không quen với thổ địa nơi đây, đang do dự có nên tới địa phương xa hơn một chút nhìn xem thế nào, chiếc điện thoại chuyên dụng của Dương Thiên Lôi bỗng nhiên vang lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]