Nhìn Đoạn Ngọc Nhan ngây ngô, hai tròng mắt rất tự nhiên, cộng thêm thân hình trắng nõn, nuột nà động lòng người. Dương Thiên Lôi xác nhận, Đoạn Ngọc Nhan đúng là đã mất trí nhớ, hơn nữa rất nghiêm trọng.
- Nàng tên Đoạn Ngọc Nhan, còn ta là Dương Thiên Lôi, chúng ta là đạo lữ.
Dương Thiên Lôi hít một hơi thật sâu, có đè nén ý niệm không hay với Đoạn Ngọc Nhan, chậm rãi nói. Đồng thời, thần niệm, ánh mắt cũng nhìn về quanh thân mình, bắt đầu kiểm tra tình huống hiện trạng của bản thân.
Nhìn xung quanh đen như mực, lại chứng kiến thông đạo hẹp và dài nối thẳng ra phía ngoài, ánh mắt Dương Thiên Lôi dần hiện ra tia không thể tưởng tượng nổi, rồi lại cúi đầu nhìn tình trạng thân thể mình và Đoạn Ngọc Nhan vẫn hoàn hảo không chút tổn hại.
- Chuyện này thật khó tin được, hai người chúng ta đâm phải tinh cầu này rồi tạo thành thông đạo kia?
Sau khi một lần nữa cẩn thận cảm ứng thân thể mình, Dương Thiên Lôi tuyệt không thể tin được, nhưng cơ bản đã chứng thực suy đoán của mình, thông đạo này là do hắn và Đoạn Ngọc Nhan phi hành với tốc độ cao, đâm thẳng vào tinh cầu rồi tạo thành.
Bởi vì, lúc này thân thể hắn đã xảy ra biến hóa kinh người, mỗi một tế bào đều tỏa ra sinh mệnh lực nồng đậm, tựa như vừa mới được tân sinh, tuy rằng thân thể đã đủ cường hãn, hiện càng thêm cô đọng, càng thêm tinh thuần, không có mảy may tỳ vết nào, nhưng đó không phải khiến Dương Thiên Lôi kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-thien/1392786/chuong-803.html