- Được! Ta không có ý kiến, ở nơi nào cũng giống nhau, dù sao mỗi một thành trì đều có đường hầm đi thông qua tất cả các nơi lịch lãm rèn luyện.
Kim Chính Thái nói.
Những người khác đều gật đầu.
Kỷ Tiêu Lam nói ra:
- Ngân Tuyết tinh vực vốn là một tinh vực cường đại trong Cửu Thiên, nhưng mà, vài vạn năm trước đã bị sụp đổ, Ngân Tuyết thành này, nghe nói là do Chí Cao Thần của Nguyên Tuyết tinh vực lưu lại thần niệm hoàn thành! Trong hiện thực đã không còn nhìn thấy.
- Đúng vậy a, hơn nữa nghe nói Ngân Tuyết tinh vực trước đây có cảnh sắc đẹp nhất trong số các tinh vực. Những người trong gia tộc của chúng ta đã từng tới Ngân Tuyết tinh vực, đều nói đó là nơi đẹp nhất mà bọn họ từng được đi! Nguyên nhân chính là như thế, cho nên lúc đầu ta mới lựa chọn khu vực Ngân Tuyết làm nơi lịch lãm.
Trần Thiến cũng nói tiếp:
- Đi thôi, chúng ta ở lại nơi này!
- Được!
Mọi người ứng một tiếng, liền rời khỏi diễn võ trường cực lớn, tiến vào trong một thành trì xinh đẹp như mộng như ảo.
Trên mặt đất đầy tuyết trắng, không nhiễm bụi trần thế, tất cả các kiến trúc ven đường đều giống như lúc ở Băng Tinh thành, đều do băng tinh sáng chói tạo thành, nhưng hình dạng lúc này càng thêm mỹ lệ xinh đẹp, thực vật ở ngã tư dường, đều giống như được làm ra từ băng tinh, điều này làm cho Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm nhớ đến tràng cảnh lúc xông cửa ỏ thế giới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-thien/1392590/chuong-607.html