Chương trước
Chương sau

Cho dù Kỷ Tiêu Lam không giao thủ với người của Mạnh gia, Long gia, chỉ cần hắn là người đầu tiên thắng được mười trận, đó chính là thắng lợi!
Bất quá, loại tình huống này căn bản không có khả năng xuất hiện. Bởi vì Mạnh gia và Long gia sẽ không nhìn hắn thắng liền mười tràng mà không ra tay được.
Cho nên, bọn hắn tất nhiên phải có một trận chiến!
Hơn nữa trọng yếu nhất không thể nghi ngờ chính là Kỷ Tiêu Lam và Mạnh Phàm Huy có chiến lực mạnh nhất!
Bất quá. Nếu giữa đường xuất hiện Trình Giảo Kim tiêu diệt hai người bọn họ thì… cũng chỉ có thể kí thác hy vọng lên người khác thôi.
Nếu không ai đoạt được tổng quán quân. Toàn bộ đều bất hạnh gãy gánh giữa đường, vậy thì phải dựa theo tổng chiến tích của mười hai người mà đánh giá.
Thông qua lời của Kỷ Tiêu Lam thì Dương Thiên Lôi lập tức ý thức được, nếu như không có cao thủ nào chọc vào thì nhân tố quyết đấu chính thức rơi vào trên người Kỷ Tiêu Lam và Mạnh Phàm Huy. Bởi vì hai người chỉ cần có một người chiến bại thì những người khác căn bản không thể nào ngăn cản được bước tiến của đối phương nữa. Nhất định có thể thuận lợi thắng được tổng quán quân.
Nhưng nếu có cao thủ chọc ngang vào, cả Kỷ Tiêu Lam và Mạnh Phàm Huy đều chiến bại… thì phải xem biểu hiện của những người khác. Cái này chính là khảo nghiệm về thực lực chỉnh thể và chiến thuật!
Điều này cũng khiến cho Dương Thiên Lôi nhận thức được, mặc dù hắn không cách nào nắm giữ chiến cuộc
Hơn nữa lúc tiến vào quyết chiến cuối cùng, hắn vẫn không thể đơn giản lên sân khấu thi đấu được, bằng không một khi hắn lên sân khấu, người của Mạnh gia và Long gia không đánh với hắn thì làm gì được họ?
Cho nên, hắn chỉ có thể tùy thời mà động. Vào thời điểm thích hợp lên lôi đài khiêu chiến, mới có thể giúp được việc của tam đại gia tộc!
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là những người này có thể đến được tầng cuối cùng.
Cho nên, Dương Thiên Lôi vẫn có không gian rất lớn để phát huy. Ít nhất còn lại chín tầng, chỉ Dương Thiên Lôi đủ thực lực, lại nguyện ý thì hoàn toàn có thể tiêu diệt chín người của đối phương. Mỗi tầng khiêu chiến một người, diệt một người.
- Kỷ huynh, thực lực của bọn hắn thế nào?
Dương Thiên Lôi hỏi.
- Rất cường. Dương huynh đệ, cuộc chiến hôm nay, thực lực ngươi thể hiện ra cũng rất mạnh, bất quá ta vẫn không cách nào phán đoán thực lực chân thật của ngươi được. Bởi vì ngươi chiến đấu cũng không hoàn toàn dựa vào tu vị bản thân. Người hôm nay chiến đấu với ngươi, thứ cho ta nói thẳng, không có ai nên thân cả. Một là, thực lực bản thân của bọn hắn không được. Hai là, thần thông không được; ba là. Bọn hắn căn bản không có pháp bảo. Mà mấy đại gia tộc chúng ta… Kim huynh đệ có lẽ minh bạch, chúng ta không chỉ có pháp bảo mà còn có thứ cường đại hơn nữa.
Kim Chính Thái nhẹ gật đầu. Hắn hiểu rõ Kỷ Tiêu Lam nói đúng cái gì. Bởi vì hắn cũng thế
- Tồn tại cường địa hơn? Kỷ huynh, Kim huynh, là cái gì?
Dương Thiên Lôi có chút kinh ngạc nói.
- Quyền khống chế tinh cầu! Chúng ta có được tinh cầu! " "Kỷ Tiêu Lam trầm giọng nói
- Có được tinh cầu?
- Ân. Khống chế một cái tinh cầu, tinh cầu kia thuộc vào quyền khống chế của ngươi, ngươi liền có thể thuyên chuyển năng lượng trong đó, thậm chỉ trả đại giá thiêu đốt một tinh cầu, phát huy ra vô thượng uy năng vượt xa cảnh giới củam ình! Bất quá, không phải vạn bất đắc dĩ, cũng sẽ không làm cách cực đoan như thế. Bởi vì cách đó trả giá quá lớn, hơn nữa cũng tương đối tàn nhẫn! Nhưng thuyên chuyển năng lượng thì không vấn đề gì! Cho nên, đệ tử có đại gia tộc chèo chống, thường thường sẽ không đơn giản như vẻ bề ngoài. Tựa như Kim huynh, nếu như hắn chiến đấu thì… ta tin rằng chỉ cần không gặp phải đệ tử của đại gia tộc khiêu khích thì leo lên tổng lôi đài cũng không vấn đề gì!
Nghe được lời của Kỷ Tiêu Lam…, Dương Thiên Lôi chính thức chấn kinh. Đây là chỗ tốt của đệ tử đại gia tộc sao? Đây cũng là mục đích bọn hắn chiếm giữ nguyên một đám tinh cầu sao?
Đồng thời, cũng khiến cho Dương Thiên Lôi tâm thần khẽ động, nhìn về phía Trần Thiến, truyền âm nói:
- Trần Thiến, Trần đại tiểu thư, còn dám nói ngươi không phải cố ý dụ dỗ cả sao?
- Hì hì, dụ dỗ thì dụ dỗ, Dương công công, ngươi có thể làm gì?
Trần Thiến thừa nhận rất thẳng thắng. Không thừa nhận cũng không được, ai bảo Kỷ Tiêu Lam đã nói rõ ràng như vậy chứ?
Dương Thiên Lôi bỗng nhiên nghĩ đến, mình bề ngoài hình như cũng chưởng khống một tinh cầu thì phải, tuy rằng tương đối nghèo nàn, khoảng cách cũng phi thường xa, nhưng Dương Thiên Lôi tâm thần khẽ động, vẫn có thể cảm ứng được hết thảy của Thủy Nguyên Tinh!
Vốn Dương Thiên Lôi ném vấn đề này đến tận sau đầu, cũng không để ý lắm, nhưng sau khi nghe Kỷ Tiêu Lam nói xong, hắn đã lập tức minh bạch điểm mạnh của khống chế tinh cầu!
Hơn nữa, loại năng lực này là do một trong hai lão đầu bướng bĩnh trong cơ thể ban cho mình đấy!
Cần phải có năng lượng cường đại đến thế nào, mới có thể trực tiếp giao quyền khống chế một tinh cầu cho mình chứ?
- Kỷ huynh, phải làm thế nào mới có thể khống chế một tinh cầu?
Dương Thiên Lôi hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
- Mỗi một tinh cầu, kỳ thật giống như là nhân loại vậy, cũng có tánh mạng lạc ấn, nếu dung nhập tánh mạng lạc ấn của nó vào tánh mạng ấn ký của ngươi, ngươi liền khống chế nó! Bất quá, lấy thực lực trước mắt của chúng ta, căn bản không thể nào luyện hóa tinh thần lạc ấn của tinh cầu được, chỉ có thể dựa vào trưởng bối trong gia tộc tặng thôi!
- Ý của huynh chính là, sau khi gia tộc trưởng bối luyện hóa tánh mạng lạc ấn của tinh cầu, chuyển giao cho các ngươi, các ngươi liền có thể khống chế tinh cầu?
- Đúng! Cho nên, Dương huynh đệ lúc giao chiến với bọn họ, tuyệt không thể ham chiến, phải toàn lực ứng phó, dùng tốc độ nhanh nhất đánh bại bọn hắn! Nếu thời gian kéo càng dài, sẽ càng bất lợi với mình! Bởi vì bọn hắn năng lượng liên tục không ngừng cung ứng!
- Ân. Đa tạ Kỷ huynh nhắc nhở!
Dương Thiên Lôi nói
- Có lẽ ta phải cảm tạ ngươi mới đúng. Là ngươi đang giúp chúng ta. Bất quá, Dương huynh đệ, ta không hi vọng ngươi mạo hiểm, có bảy thành nắm chắc thì hẳn lên, thấp hơn bảy thành thì đừng có lên. Lấy tư chất của Dương huynh đệ, tiền đồ vô lượng, quyết không thể tổn hao ở những việc nhỏ nhặt này được.
- Ân.
- Dương công công…
Đúng lúc này, Trần Thiến lại "Hàm tình mạch mạch" mà nhìn Dương Thiên Lôi truyền âm nói:
- Ngươi gia nhập Trần gia chúng ta đi, chỉ cần ngươi gia nhập thì… tỷ tỷ ta trước tiên sẽ tặng ngươi quyền không chế một tinh cầu, sao hả? Yên tâm, có tỷ tỷ ta bảo kê ngươi, ngươi nhất định có thể thành một trong mấy đại khách khanh tương lai của Trần gia! Thế nào?
- Không có hứng thú. Nếu ngươi chịu gả cho công công ta, mỗi ngày phục vụ công công tắm rửa thay quần áo, đấm lưng, thuận tiện cho công công ta no mắt đã tay, bản công công có lẽ sẽ suy nghĩ một phen…
- Phi! Xem như ta chưa nóiqua!
Trần Thiến nghe được lời nói hèn mọn bỉ ổi của Dương Thiên Lôi…, lập tức hung hăng trừng mắt liếc Dương Thiên Lôi, truyền âm nói:
- Đêm mai lại cho ngươi kiến thức kiến thức sự lợi hại của bản tiểu ác tỷ! Đừng quên, đêm mai, ngươi là của ta đấy!
- Phụng bồi đến cùng. Chỉ cần ngươi đừng thiêu đốt một cái tinh cầu, bản công công cam đoan ngươi
- Thấy không? Chính là hắn, bạn trai của Trần gia Trần Thiến tiểu ác tỷ, tuyệt học "Thái Cực" kia thật sự rất lợi hại! Ta thấy, ngay cả Càn Khôn Như Ý Quyền của Trần gia cũng không bì kịp đâu!
- Thực sự lợi hại như vậy sao?
- Ngày mai ngươi nhìn thì biết. Ngươi không phải cũng tấn cấp sao? Không phục, ngay mai ngươi có thể khiêu chiến hắn a, dù sao không nguy hiểm đến tánh mạng, chỉ cần giao ra 80% phí tổn là được!
- Tốt, ngày mai ta tất phải đánh với hắn một trận! Bất quá… Hắn thật là bạn trai của Trần gia tiểu ác tỷ sao?
- Hẳn thế, hôm nay bọn hắn biểu hiện có vẻ rất thân mật, nếu không phải quan hệ nam nữ bằng hưu, Trần gia tiểu ác tỷ nào dễ thân thiết như vậy?
- Ta thấy không phải, nếu là nam nữ bằng hữu, sao bọn hắn lại không ngồi cùng một chỗ? Mà ngồi bên cạnh hắn lại là nử hài xinh đẹp kia? Ta thấy hai người bọn họ mới là nam nữ bằng hữu.
- Ai biết được, cũng chỉ là suy đoán thôi.
Trong quán rượu, mấy đạo ánh mắt nhìn chằm chằm vào Dương Thiên Lôi nghị luận nói. Hiển nhiên trong đó có một người đã trông thấy Dương Thiên Lôi chiến đấu.
Vì đây là lần đầu tiên Phong Linh Nhi ngồi cùng một chỗ với mọi người, hơn nữa thân phận của đối phương nên lộ ra có chút câu thúc. Sau khi ngồi xuống, liền không nói câu nào, chỉ lặng lặng nghe Dương Thiên Lôi và mọi người nói chuyện phiếm.
- Phong tiểu ác tỷ, Dương huynh đệ với chúng ta là bằng hữu, ngươi không cần câu thúc như vậy, nào, ta mời ngươi một ly!
Kỷ Tiêu Lam nâng chén rượu lên, khẽ cười nói.
Không thể không nói, tu vị và tư chất của Phong Linh Nhi, mọi người cũng không để vào mắt, nhưng Kỷ Tiêu Lam lại nhìn ra được, địa vị của Phong Linh Nhi trong suy nghĩ Dương Thiên Lôi cho nên hắn rất chu đáo, vậy mà lại giơ chén rượu lên kính Phong Linh Nhi chỉ có Thần Đạo tứ cấp.
- Cảm ơn!
Phong Linh Nhi vội vàng nói, giơ chén rượu trước mặt lên đụng một cái với Kỷ Tiêu Lam, liền nhíu lại lông mày kẻ đen, uống một ngụm hết sạch
- Sư tỷ, không cần uống cạn đâu, tùy ý là tốt rồi. Đều là người một nhà, không cần phải khách khí như vậy.
Dương Thiên Lôi nhìn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức biến hồng của Phong Linh Nhi, nhẹ giọng nói.
- A, ta biết rồi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
Phong Linh Nhi thấy ấm áp trong lòng, khẽ đáp lại.
Đã có Kỷ Tiêu Lam mở đầu, bọn người Kim Chính Thái, Triệu Nguyên, Trần Thiến cũng bắt đầu lục đục kính Phong Linh Nhi, Phong Linh Nhi thì Dương Thiên Lôi lúc mời rượu người khác, đều là uống từng bình, cho nên lúc người khác kính nàng, nàng tuy rằng cảm giác rất nóng ruột, nhưng không muốn để Dương Thiên Lôi mất mặt, bởi vì nàng rõ, mọi người kính nàng, hết tại đều vì mặt mũi của Dương Thiên Lôi, cho nên, nàng tuy chỉ dùng ly, nhưng cũng kiên trì đến cùng. Lúc Dương Thiên Lôi không cho nàng uống nàng đều nói không có việc gì
Sau khi liên tiếp sáu người kính qua, Phong Linh Nhi cảm giác toàn thân phiêu phiêu dục tiên, quanh thân tràn ngập bàng bạc Thiên địa linh khí, tâm tình tựa hồ trở nên mông lung, khiến cho thần kinh thủy chung vẫn căng cứng của nàng, vậy mà lại thích ý không nói nên lời, tựa hồ tất cả tâm sự và áp lực đều biến mất vậy, trở nên vô khiên vô quải (*không có gánh nặng trên người). Hơn nữa, lúc uống tiếp, vậy mà lại không cảm giác nóng ruột khó chịu nữa.
Lúc Kỷ Tiêu Vân, đường tỷ của Kỷ Tiêu Lam, cũng là phái nữ duy nhất trong hàng đệ tử Kỷ gia lần này bưng chén rượu lên kính Phong Linh Nhi, Dương Thiên Lôi đoạt lấy chén rượu trong tay Phong Linh Nhi, nói:
- Kỷ tiểu thư, ta thay sư tỷ uống, nàng đã gần sau rồi.
- Tốt!
Kỷ Tiêu Vân khẽ mĩm cười nói.
- Không cần, sư đệ, sư tỷ không có chuyện gì đâu, hơn nữa cảm giác rất tốt.
Chỉ là, Phong Linh Nhi lại bỗng nhiên đoạt lấy chén rượu từ trong tay Dương Thiên Lôi, nói:
- Kỷ tiểu ác tỷ, cám ơn!
Bành! một tiếng, Phong Linh Nhi và Kỷ Tiêu Vân chạm cốc, liền uống cạn ly lần nữa.
- Dương huynh đệ, để sư tỷ ngươi uống đi, rượu này cũng không phải là Kim Ô Liệt Nhật, có uống nhiều hơn nữa cũng không có hại cho thân thể đâu, tối đa chỉ say lòng người. Ngủ một giấc thì tốt rồi. Hơn nữa trong đó ẩn chứa lực lượng thiên địa, có thể chậm rãi hấp thu, không có tác hại gì cả.
Kỷ Tiêu Lam khẽ mĩm cười nói. Đồng thời lúc nói chuyện, Kỷ Tiêu Lam truyền âm cho Dương Thiên Lôi, nói:
- Sư tỷ ngươi có lẽ có tâm sự rất nặng. Rượu này tên là "Vong Ưu" người có tâm sự càng nặng càng dễ dàng say. Nếu không, lấy tu vị của sư tỷ ngươi, uống mười bình cũng không có vấn đề gì
- Ách…
Dương Thiên Lôi liếc nhìn Kỷ Tiêu Lam, lại nhìn Phong Linh Nhi đang tươi cười yếu ớt bên người, quả thật như là thay đổi thành một người khác vậy, cuối cùng vẫn gật đầu.
- Nào, Phong sư tỷ, ta cũng mời ngươi một ly!
Đúng lúc này, Kim Chính Thái trực tiếp giơ bình rượu lên, trầm giọng nói. Nghe được lời của Kim Chính Thái… Ánh măt của Kỷ Tiêu Lam hơi động một chút, trên mặt lộ ra một vòng mỉm cười lạnh nhát. Những người khác cũng nhìn thoáng qua Kim Chính Thái. Ngược lại bề ngoài của Dương Thiên Lôi lại giống như không có phản ứng gì, chỉ nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ bé của Phong Linh Nhi, giúp nàng duy trì sự cân đối của cơ thể. Dương Thiên Lôi đương nhiên rõ Kim Chính Thái xưng hô thế này là có ý gì.
- Ngươi gọi ta là sư tỷ sao?
- Ân! Ngươi là sư tỷ của Dương lão đệ, tự nhiên chính là sư tỷ của Kim Chính Thái ta! Nào, ta uống ba bình, ngươi thì tùy!
Kim Chính Thái thoải mái nói. Hắn nói ba bình cũng không phải là Vong Ưu, mà là Kim Ô Liệt Nhật. Đêm nay chưa uống rượu với Dương Thiên Lôi, ba bình đối với hắn mà nói cũng không phải nói chơi, qua đó đủ để thấy quyết tâm muốn kết giao với người huynh đệ Dương Thiên Lôi này của hắn.
- Nếu đã vậy, ta cũng uốngba bình, ta không thể làm mất mặt sư đệ được. Sư đệ trọng nhất là sĩ diện, ngươi khẳng định không biết việc này đâu… khuôn mặt đỏ bừng của Phong Linh Nhi mang theo một tia cười mê ly nói. Hiển nhiên, nha đầu kia thật sự quá chén rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.