Kim Ô Liệt Nhật, có thể coi là rượu mạnh nhất trong thiên hạ, người anh em này lại một hơi một bình, mỗi bình đều uống cạn. Mới tới nơi đã nốc bốn bình.
- Dương huynh đệ, mạo muội hỏi một câu, không biết có nên hay không? Đúng lúc này, Kỷ Tiêu Lam mỉm cười nhìn Dương Thiên Lôi, nhẹ giọng nói. Khí độ, thần tình, cũng không có vẻ kiêu căng của đệ tử đại gia tộc, chỉ mỗi điểm ấy cũng đủ để Dương Thiên Lôi có hảo cảm với đệ tử Kỷ gia.
- Kỷ huynh, có gì thì cứ việc hỏi, ta cũng không quá để ý tiểu tiết đâu. Dương Thiên Lôi nói, tiện tay lại cầm thêm một bình rượu lên, một hơi uống cạn. Kim Chính Thái nhìn thấy thì toàn thân liền run lên, vừa ngưỡng mộ vừa đố kị.
- Dương huynh đệ năm nay đã bao nhiêu tuổi? Trong mắt của Kỷ Tiêu Lam ẩn chứa một tia tinh quang, hỏi với vẻ hỏi với bạch. Mà lúc hắn hỏi ra lời này thì bao gồm cả Kim Chính Thái, ánh mắt đều dồn cả về phía Dương Thiên Lôi. Hiển nhiên là tất cả mọi người đều rất quan âm tới tuổi tác của Dương Thiên Lôi. Dù sao thì người ở đây đều là nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi đương thời, hoặc ít hoặc nhiều đều có tâm ganh đua so bì.
- Ba mươi rồi. Dương Thiên Lôi không chút do dự mà khai man tuổi, kì thực tuổi của cái tên này tới bây giờ cũng chỉ là mười chín mà thôi. Tại trước mặt những thiếu niên thiên tài ngạo khí đã ăn vào tận xương thế này, tuy Dương Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-thien/1392461/chuong-478.html