Nháy mắt đã qua hai ngày.
Dưới Thời không pháp tắc thì đã tròn một trăm tám mươi năm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net
Hết sức kiều diễm, triền miên vô tận, Dương Thiên Lôi tựa như một con mãnh thú không biết mệt mỏi, trong lúc chu du qua lại giữa chúng nữa, mãi cho tới khi toàn bộ chúng nữ đều đã lĩnh ngộ được sự ảo diệu của bích chướng Thần đạo cấp sáu, người an hem này vẫn không hề có chút mệt mỏi nào, tuy rằng không hề sử dụng Âm Dương Niết Bàn kinh, nhưng cũng sẽ không để chúng nữ yên. Đem vô số những Thần thông Pháp tắc đã được hắn cải tạo truyền lại cho chúng nữ, đồng thời để chúng nữ luyện tập đối chiến, tổ hợp giúp nhau chiến đấu, tiến hành tu luyện, tăng cường thực lực.
Đương nhiên, thỉnh thoảng thì người an hem này lại mặc sức giao lưu tình cảm với chúng nữ.
Một trăm tám mươi năm trôi qua, những gì nên làm hắn đều đã làm. Vu Thanh Nhã, Sở Hương Hương, Mộc Tử Vi, Lâm Tâm Di, cũng lần lượt trở thành nữ nhân của hắn, mỗi người đều khiến tâm tình của hắn vô cùng sảng khoái, tu vi tinh tiến, tiếc nuối duy nhất trong đó chính là nhị tỷ Dương Thiên Lệ, tuy rằng cái gì cũng đã làm hết cả rồi, nhưng sống chết thế nào cũng không chịu cho hắn làm tới bước cuối cùng. Khiến Dương Thiên Lôi hận không thể bá vương nghạnh thượng cung! Thế nhưng, mỗi lần hắn thật sự muốn tới thì Dương Thiên Lệ chỉ bằng một câu nói đã khiến Dương Thiên Lôi ngoan ngoãn nộp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-thien/1392455/chuong-472.html