Đại đạo vô biên, vạn biến cũng không rời khỏi đó! Chính ngươi tự lĩnh ngộ đi!
Dương Thiên Lôi biên soạn bừa một đoạn chẳng biết là trong Đạo Đức Kinh hay là Dịch Kinh gì đó nói ra, kỳ thực gì nói cũng như chưa nói, ý của người anh em này chính là lừa người, thế nhưng, không biết chuyện gì xảy ra, lúc Dương Thiên Lôi nói ra những lời này thì kỳ quái chính là cư nhiên ngay cả hắn tựa hồ cũng đột nhiên ngộ ra chuyện gì đó, trong nháy mắt, trong ánh mắt của vô số tu luyện giả, lâm vào một loại cảnh giới kỳ diệu. khí tức quanh thân liền bắt đầu biến hóa trong vô hình. Hai mắt của hắn cư nhiên tự động chậm rãi nhắm lại!
Cùng lúc đó, trong toàn bộ lôi đài. Thiên địa linh khí đột nhiên truyền tới từng trận ba động, trong nháy mắt, liền điên cuồng lao về phía Dương Thiên Lôi!
- Đốn ngộ?
Lúc này đây, mấy lão gia hỏa trên chủ tịch đài, cùng với mấy đệ tử dự thi trên ghế tuyển thủ, và hơn trăm vạn tu luyện giả ở trường diễn võ đều kinh hãi mở to hai mắt ra nhìn, quả thực không thể tin chuyện mình nhìn thấy là sự thực!
Dương Thiên Lôi cư nhiên tiến nhập vào cảnh giới đốn ngộ mà tu luyện giả thiết tha mơ ước ngay lúc này!
- Ha ha ha ha… Thiên tài, thực sự là… Đúng lúc này, Thương Huyền Không khiếp sợ không tin nổi đột nhiên cố lấy pháp lực quanh thân, cười to một tiếng không gì sánh được, giống như đang khen ngợi Dương Thiên Lôi. Thế nhưng, trong nháy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-thien/1392439/chuong-456.html