Dĩ nhiên, cũng không có nhắc tới tiểu nha đầu khả ái Lâm Tâm Di. Đến khi hắn nhắc tới Thanh Tĩnh Lưu Ly bình thì cũng có bí mật không thể nói, vốn bình này là của Đan Thanh Dương, mà khí linh treo lủng lẳng đó là của Phong Vô Kỵ, chẳng qua, từ trước đến nay Dương Thiên Lôi không phải hạng người đại công vô sỉ, trước khi cùng với đám Trương Tử Hàm tìm tới Đan Thanh Dương, đã ước định tốt chuyện thời không pháp tắc biến thái trong Thanh Tĩnh Lưu Ly bình, trừ bọn họ ra, đối với người ngoài Thiên Đan Phong thì phải giữ bí mật với bất kỳ ai.
Giờ phút này, có Phong Vô Kỵ ở đây, Dương Thiên Lôi dĩ nhiên cũng không thể nói. Hắn không muốn biến thành khí xa công cộng cho cả môn phái.
- Tiểu tử thối, quả nhiên là vô cùng may mắn, gặp đại cơ duyên lớn như vậy, công phu ẩn nặc của ngươi ngay cả lão phu cũng có thể che giấu được, hiện tại cao thủ ở trên Thiên Huyền đại lục e rằng không mấy ai có thể nhìn thấu tu vi của ngươi, tiểu tử ngươi cũng tự biết điều mà thể hiện ra chỉ có Tiên Thiên cấp tám thôi sao, tin tức này theo mấy người chúng ta biết là rất tốt rồi, tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, hiểu không?
Ánh mắt Phong Vô Kỵ chậm rãi quét qua chúng nhân, trầm giọng mà nói.
- Dạ.
Đan Thanh Dương và mọi người đồng thanh đáp.
- Tốt, tiểu tử, sáng sớm ngày mai tới Thiên Tịch Phong đi, đã tấn cấp Thần Đạo, kiếm quyết Trảm Không, bản tôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-thien/1392375/chuong-392.html