Chương trước
Chương sau

- Đúng.
Sở Hương Hương gật nhẹ đầu, bị Dương Thiên Lôi ôm vào lòng dưới ánh mắt của mọi người thế này, dù có danh xưng là tiểu yêu nữ thì cũng không khỏi thẹn thùng.
- Hương Hương nói không sai chứ? Là Tiên thiên cấp bốn Đại thành chi cảnh đúng không?
Dương Thiên Lôi nhìn Trương Tử Hàm, Vu Thanh Nhã và Vu Tiểu Ức hỏi.
Tuy rằng ba người không hiểu gì nhưng cũng vẫn gật đầu, không rõ Dương Thiên Lôi đang muốn làm trò gì.
- Hương Hương ngoan, hảo hảo tu luyện nha.
Dương Thiên Lôi đột nhiên lại buông ra một câu khiến cho mọi người không hiểu gì, cùng lúc đó, một đạo ngũ sắc hoa quang sáng chói đột nhiên lóe lên giữa mi tâm của hắn, trong nháy mắt, Sở Hương Hương căn bản không kịp phản ứng gì đã biến thành một đạo lưu quang, biến mất ở trước mặt mọi người, phảng phất như trực tiếp chui vào mi tâm của Dương Thiên Lôi vậy.
Vu Tiểu Ức đã được chứng kiến loại năng lực này của Dương Thiên Lôi nên cũng không quá khiếp sợ. Nhưng Trương Tử Hàm và Vu Tiểu Ức lại khiếp sợ há to miệng.
- Thiên Lôi, đây là nơi nào? Sao chúng ta lại tới đây.
Sở Hương Hương chỉ cảm thấy một cỗ hấp lực khủng bố, sau đó đã xuất hiện ở bên trong một không gian cực lớn, sau đó liền nhìn thấy Dương Thiên Lôi được biến ảo từ tâm thần nên kinh ngạc hỏi hắn.
- Hắc hắc, Hương Hương à, đây chính là nơi tu luyện từ nay về sau chúng ta có thể khởi động Thời không pháp tắc cường đại hơn vô số lần so với Huyền hoàng kỳ, nàng ở nơi này tu luyện, khi nào tấn thăng tới Tiên thiên cấp bốn đỉnh phong thì chỉ cần gọi ta là không cần lãng phí đan dược nữa, mỗi phân mỗi giây ở đây đều thiêu đốt vô số viên đan dược rồi.
Dương Thiên Lôi nói.
Nghe Dương Thiên Lôi nói vậy, trong lòng Sở Hương Hương không khỏi khiếp sợ, nhưng trong nhãn thần lại phát ra vẻ hưng phấn, nhìn về phía thân ảnh biến ảo của Dương Thiên Lôi mà kiên định gật đầu. Vốn là cảnh giới coa hơn Trương Tử Hàm rất nhiều như nàng, lúc này lại bị Trương Tử Hàm bỏ xa, nói không ghen tị thì là chuyện tuyệt đối không có khả năng. Đều là nữ nhân của Dương Thiên Lôi, nếu nói không có chút ghen tị ganh đua thì chẳng phải cũng như gặp quỷ sao?
Mà lúc này, có cơ hội tốt như vậy, Sở Hương Hương há sẽ lãng phí?
Chỉ cần là lượng linh khí thiên địa nồng đậm đến độ kinh khủng này cũng đã đủ để khiến Sở Hương Hương mừng rỡ hưng phấn, chứ đừng nói gì tới chuyện thời không pháp tắc còn cường đại hơn cả Huyền hoàng kỳ.
Trrong nháy mắt khi thân ảnh của Dương Thiên Lôi biến mất thì Sở Hương Hương liền không chút do dự mà ngồi lên Thái cực đoàn, bắt đầu tu luyện.
Vị trí không gian của Sở Hương Hương lúc này chính là tầng một của Minh Huyền bảo khố.
Sau khi Dương Thiên Lôi giết sạch ba gã Thần đạo cường giả trong di tích xong thì liền trở về trung tâm của di tích lần nữa, hơn nữa còn phóng Huyền Minh bảo khố ở trong Thanh tĩnh ngọc bình ra, sau đó Dương Thiên Lôi cầm lấy Thanh tĩnh ngọc bình bước vào tầng một của Thuyền Huyền bảo khố, dưới Thời không pháp tắc, dùng thời gian một tháng để chính thức thần luyện Thanh tĩnh ngọc bình.
Khiến cho Dương Thiên Lôi kinh hỉ chính là sau khi thần luyện Thanh tĩnh ngọc bình xong thì hắn đã có thể khởi động được nhiều loại thần thông cường đại của Thanh tĩnh ngọc bình, mỗi một loại cũng đủ để Dương Thiên Lôi điên cuồng tru lên vài tiếng, tuy rằng còn chưa sử dụng nhưng cũng đủ khiến Dương Thiên Lôi hưng phấn. Hơn nữa trong mấy loại thần thông này lại có pháp quyết khởi động thời không pháp tắc của Thanh tĩnh ngọc bình.
Vốn đã có được Minh huyền bảo khố có Thời không pháp tắc gấp ba lần Huyền hoàng kỳ và Định hồ châu nên Dương Thiên Lôi cũng không để ý tới Thời không pháp tắc của Thanh tĩnh ngọc bình, chẳng qua là khi hắn và Lăng Hi hợp lực chính thức luyện hóa Thiên cương quần tinh trận đồ, lúc dung nhập vào hệ thống vận chuyển của Thanh tĩnh ngọc bình, lại sinh ra biến hóa kinh người.
Thiên cương quần tinh trận đồ trực tiếp tạo thành đồ vân ở phía bên ngoài của Thanh tĩnh ngọc bình, sau đó lại bị ký hiệu thần bí bên ngoài của Thanh tĩnh ngọc bình hút lấy, khiến cho bên ngoài của Thanh tĩnh ngọc bình sinh ra một tia thay đổi thần kỳ, nhưng chỉ bấy nhiêu cũng không đủ để khiến cho Dương Thiên Lôi kinh ngạc.
Thật sự khiến cho Dương Thiên Lôi kinh ngạc chính là sau khi hoàn toàn thần luyện xong Thiên cương quần tinh trận đồ thì Dương Thiên Lôi đột nhiên phát hiện ra, Thanh tĩnh ngọc bình, Thiên cương quần tinh trận đồ và Minh Huyền bảo khố trong lúc đó lại sinh ra liên kết vi diệu, ca ba phảng phất như đã hợp lại làm một vậy, khí tức và ký hiệu vận chuyển đều âm thầm sinh ra một tia liên kết, tạo thành một vòng tuần hoàn thật lớn.
Bản thân Dương Thiên Lôi vừa rời khỏi Thanh tĩnh ngọc bình không lâu nên gần như trong nháy mắt hắn đã cảm ứng được một loại năng lực cường hãn tới mức khiến hắn hưng phấn điên cuồng.
Thời không chất chồng.
Một loại thời không chất chồng mà theo như lời Lăng Hi đã nói là tuyệt đối không thể nào xảy ra nhưng thật sự đã xuất hiện trước mặt cả hai.
Thời không trùng điệp là khái niệm gì?
Minh Huyền bảo khố ở trong Thanh Tịnh Lưu Ly bình, vô luận Thanh Tịnh Lưu y bình có khởi động thời không pháp tắc hay không, một ngày bên trong Thanh Tịnh Lưu Ly bình bằng ba năm trong Minh Huyền bảo khố.
Nói cách khác, thời gian ở trong Minh Huyền bảo khố và thời gian trong Thanh Tịnh Lưu Ly bình là khác biệt.
Nếu như từ trong Thanh Tịnh Lưu Ly bình rời ra ngoại giới một ngày, thời không pháp tắc trong bình là một năm, còn có nghĩa là một ngàn không trăm chín mươi lăm năm trong Minh Huyền bảo khố!
Một ngày bằng ngàn năm!
Đây cũng là hiệu quả kinh khủng của thời không trùng điệp. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net
Nhưng mà, nếu như Dương Thiên Lôi làm như thế mà nói, nếu như mỗi một giây nuốt một viên đan dược thì cộng lại phải là một con số trên trời, chỉ bằng thiên địa linh khí mà Thiên Cương Quần Tinh trận ngưng tụ lại thì xa xa không đủ.
Lấy một tên nhà giàu mới nổi như Dương Thiên Lôi, chỉ một ngày như vậy cũng đủ khuynh gia bại sản.

Dương Thiên Lôi dĩ nhiên sẽ không biến Sở Hương Hương thành một kẻ chuyên môn cắn nuốt đại lượng đan dược, hắn chẳng qua cũng chỉ dựa vào mức độ năng lượng ngưng tụ trong Thiên Cương Quần Tinh trận mà chọn lúc thích hợp rời khỏi thời không pháp tắc của Thanh Tịnh Lưu Ly bình, đạt tới mức tự cấp tự túc là được.
Dù vậy, chỉ cần cung ứng cho một mình Sở Hương Hương mà nói, không có thời gian trùng điệp, một ngày ở bên ngoài cũng bằng với ba mươi năm bên trong Minh Huyền bảo khố.
Nửa canh giờ, cũng có nghĩa là thời gian Sở Hương Hương tu luyện trong Minh Huyền bảo khố đã được nửa năm. cộng thêm thiên địa linh khí sung mãn của Thái Cực tịch đoàn, cũng đủ cho Sở Hương Hương tu luyện tới cảnh giới Tiên Thiên cấp bốn đỉnh phong.
- Thiên Lôi, đây là cái gì?
Trương Tử Hàm nhìn Sở Hương Hương không có vào trong mi tâm Dương Thiên Lôi, liền vô cùng chấn kinh, nói.
- Còn nhớ thứ rượu Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên mà lần đó sư phụ uống không? Vừa rồi chính là bình chứa rượu, Thanh Tịnh Lưu Ly bình chính là một tồn tại vượt qua cả Đạo khí, là pháp bảo truyền thừa của ta.
Dương Thiên Lôi nói.
- A.
Trương Tử Hàm nhất thời nhớ tới dị biến lần đó phát sinh trên người Dương Thiên Lôi.
Mà nghe những lời này của Dương Thiên Lôi xong, Vu Thanh Nhã khẽ cau mày.
Nàng chứng kiến Dương Thiên Lôi thu Sở Hương Hương vào trong, cũng rõ ràng là thu vào trong Thanh Tịnh Lưu Ly bình.
Chẳng qua là, dù pháp bảo này vô cùng lợi hại, với tu vi vốn có của Dương Thiên Lôi, cho dù là pháp bảo truyền thừa cũng không cách nào xuất ra uy lực nhường này mới đúng.
Vậy hắn thu Sở Hương Hương vào trong đó rồi thì làm như thế nào đây?
Hơn nữa còn đặc biệt nhấn mạnh tới tu vi của Sở Hương Hương, còn không xem Huyền Hoàng Kỳ và Định Hồ Châu ra cái gì, khó có thể tin được, nửa canh giờ, Sở Hương Hương làm thế nào có thể tăng cường tu vi được?
Nghĩ tới đây, Thanh Nhã không nhịn được mà hỏi:
- Dương Thiên Lôi, chẳng lẽ trong Thanh Tịnh Lưu Ly bình hàm chứa thời không pháp tắc?
- Không sai.
Dương Thiên Lôi đáp.
Cho dù hàm chứa thời không pháp tắc… Với tu vi hiện tại của ngươi… Không thể nào, ngươi có thể khởi động sao?
- Hắc hắc, mấu chốt không phải là Thanh Tịnh Lưu Ly bình, mà còn có thứ trọng yếu hơn, ca hiện tại cũng có thể khởi động thời không pháp tắc bên trong Thanh Tịnh Lưu Ly bình…
Dương Thiên Lôi đắc ý mà nói.
Đối với Trương Tử Hàm, Vu Thanh Nhã và Vu Tiểu Ức, hắn cũng không muốn giấu diếm gì cả.
Tất nhiên ở trước mặt bọn họ thi triển ra thực lực này, cũng chính là để cho bọn họ tiến vào trong đó tu luyện. Thời không trùng điệp có thể không cần khởi động, đơn thuần chỉ cần dùng pháp tắc thời không trong Minh Huyền bảo khố cũng đã đạt tới cảnh giới không thể nào tưởng tượng được rồi.
- Còn có thứ trọng yếu hơn… Là thứ gì?
Vu Thanh Nhã hỏi.
- Thu hoạch lớn nhất trong Di tích này, đủ để khiến cho các ngươi minh bạch vì sao Huyền Hoàng Lỳ và Định Hồ Châu không là cái thá gì cả.
- Khụ khụ, đại ca… Cái kia, khởi động pháp tắc thời không cần phải có cảnh giới Thần Đạo… Chẳng lẽ, nguyên chủ nhân của pháp bảo truyền thừa này để lại Khởi Động phù cho ngươi đại ca sao?
Mặc dù cảnh giới của Vu Tiểu Ức không cao, nhưng thân là tiểu thiếu gia của Đệ Nhất thế gia ở Tu Luyện giới, tự nhiên hiểu biết không ít.
- Khởi Động phù? Đây là cái gì chứ?
Dương Thiên Lôi nghi hoặc hỏi lại.
- Không phải chứ, đại ca?
Vu Tiểu Ức thấy bộ dạng của Dương Thiên Lôi liền nhất thời khiếp sợ, sau một hồi im lặng lại nói tiếp:
- Cái này… Khởi Động phù là thần niệm phù văn do cao thủ Thần Đạo khi luyện thành pháp bảo mà sáp nhập vào, lấy tu vi của ta, muốn khởi động thời không pháp tắc của Định Hồ Châu đương nhiên là không thể nào. Nhưng nếu như gia gia luyện chế ra Khởi Động phù rồi giao cho ta sử dụng mà nói, ta liền có thể khởi động thời không pháp tắc trong Định Hồ Châu, chẳng lẽ đại ca ngươi… Ngươi đã tấn cấp Thần Đạo?
- Không…
Vu Thanh Nhã vừa mới cho rằng không thể nào có chuyện đó. Dương Thiên Lôi lại cất giọng nói khiến ba người nghe được liền cảm giác như hắn đang vô cùng đắc ý, cắt lời Vu Thanh Nhã, nói:
- Bí mật, bí mật, nhớ lấy, ca hiện tại chỉ là một Tiên Thiên cấp tám đỉnh phong yếu ớt mà thôi.

Ngay khi Dương Thiên Lôi vô cùng đắc ý dắt theo đám Trương Tử Hàm chậm rãi quay trở lại Trảm Không kiếm phái, một thân ảnh già nua ở cách Trảm Không kiếm phái ngoài vạn dặm, đang một nắng hai sương, cả ngày lẫn đêm mà chạy vội. Một thân phong trần, lo âu đầy mặt, hiển nhiên đã liên tục chạy không biết bao lâu.
Nếu để cho Dương Thiên Lôi, Sở Hương Hương nhìn thấy, tất sẽ phải thất kinh.
Bởi vì… Lão giả này không phải là ai khác, mà chính là người có ân tri ngộ với bọn họ, là Dương lão viện trưởng của Cực Dương học viện, Dương Kình Thiên.
Giờ phút này, Dương Lão bằng vào sự duy trì của đa dược, đã liên tục bôn hành suốt ba ngày ba đêm, vượt núi băng đèo, ngựa không dừng vó, thể lực sớm đã tới cực hạn, nhưng vẫn cắn chặt răng mà cố kiên trì.
Lão phải bằng tốc độ nhanh nhất để tới Trảm Không kiếm phái, thỉnh cầu chi viện.
Những năm gần đây Cát Ương Đế quốc cùng các quốc gia lân cận mặc dù chiến hỏa không ngưng, nhưng dưới sự suất lĩnh của Dương gia, Mộc gia, hai đại gia tộc quân sự này, mấy chục năm nay rất ít khi xuất hiện nguy cơ thật lớn.
Vậy mà, từ tháng trước cho tới nay, Mộc gia trấn thủ ở biên cảnh phía Tây Nam của Cát Ương Đế quốc lại binh bại như núi đổ, liên tục thảm bại trước một Nạp Lan tiểu đế quốc vốn nhỏ yếu hơn nhiều so với Cát Ương Đế quốc, mà trong đó, một viên Đại Tướng là thành viên trong đó cũng đã hy sinh, thời gian một tháng ngắn ngủn, lại mất đến mấy cái thành trì…
Hơn nữa, khi Dương Huyền Phong mang viện binh tới cản hậu, cũng không thể nào áp chế được thế quân như nước vỡ bờ của đối phương.
Khi Dương lão hay tin tiền tuyến, rốt cuộc cũng hiểu được đến tột cùng là vì nguyên nhân gì, mặc dù đối phương làm hết sức bí mật, nhưng Dương lão tinh minh, cũng đã nhìn ra được đầu mối, trong trận doanh của đối phương thế mà lại ẩn nặc vô số cao thủ Tiên Thiên!
Loại chuyện tình hoàn toàn vi phạm ước định trong chiến tranh của giới thế tục này, thế mà đã phát sinh!
Đây không chỉ là tai nạn của Cát Ương đế quốc, mà đồng dạng, Trảm Không kiếm phái cũng không thể nào sơ sót được!
Dương lão không chút do dự, trực tiếp hạ lệnh xuống, tạm thời tận lực lánh khỏi mũi nhọn kia, thay vì lo việc chu toàn, lão lại liền lập xuất hành, tìm tới Trảm Không kiếm phái tìm kiếm viện binh.

Thiên Đan phong.
Một mảnh huyễn cảnh hoang vu vẫn còn như cũ, trên bầu trời bỗng nhiên truyền tới một trận dao động, thân ảnh Dương Thiên Lôi như xé rách hư không, hiện ra một cách quỷ dị bên trong cảnh tượng quen thuộc ấy.
Hắn đã ly biệt một năm, rốt cuộc đã lần nữa trở lại Thiên Đan phong này.
Mang theo thu hoạch khổng lồ và tiến bộ kinh người, quay trở lại Thiên Đan phong.
Giờ phút này, Trương Tử Hàm, Vu Thanh Nhã và Vu Tiểu Ức bị chấn kinh đến tột đỉnh cuối cùng cũng bị Dương Thiên Lôi thu vào trong Thanh Tịnh Lưu Ly bình, đồng thời tiến vào trong Minh Huyền bảo khố, chẳng qua, Dương Thiên Lôi lại có ý phân mấy người ra những không gian riêng biệt, không có ảnh hưởng gì tới nhau. Thời không pháp tắc vẫn như trước, tự khởi động đến trình độ tự cấp tự túc, mặc dù không cường đại bằng lúc một mình Sở Hương Hương ở trong, nhưng so với Huyền Hoàng Kỳ và Định Hồ Châu thì mạnh mẽ hơn gấp vô số lần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.