Lẽ ra, quan hệ lúc này giữa nàng và Dương Thiên Lôi, cùng với động tác giữa hai người tựa hồ đã không khác gì tình cảnh khi làm chuyện đó chút nào, Tiêu Như Mộng bất luận thế nào thì hẳn phải sớm thoát khỏi cái bóng ma quá khứ kia rồi mới đúng. Nhưng mà, ngay cả chính bản thân nàng cũng không hiểu được chuyện gì xảy ra, một khi nghĩ đến thực sự phải làm chuyện đó mà nói… sâu trong lòng nàng sẽ dấy lên một nỗi ám ảnh tuyệt đối, sợ hãi đến mức khiến nàng không cách nào tiếp nhận.
Phảng phất cứ như chỉ cần nàng thật sự phát sinh chuyện kia, thì so với tử vong càng kinh khủng hơn mấy lần vậy.
Đây là bóng ma khắc sâu vào trong nội tâm. Bóng ma mà nàng không cách nào tiêu trừ được.
- Không có… Mộng Mộng, nàng ta chẳng qua chỉ giúp ta giải quyết một chút vấn đề…
Thấy vẻ mặt Tiêu Như Mộng, Dương Thiên Lôi hơi kinh hãi, vội đem Tiêu Như Mộng ôm vào trong ngực, nói:
- Đừng sợ, không phải như ngươi nghĩ tới đâu…
- Không, Thiên Lôi, ta… Ta không phải nghĩ tới nàng… Là chuyện của ta.
Giọng nói Tiêu Như Mộng mang theo một chút run rẩy, sau khi ổn định tâm tình của mình, mãi tới khi sắc mặt trở lại bình thường mới ngẩng đầu lên nhìn Dương Thiên Lôi, hỏi:
- Nàng làm sao giúp ngươi giải quyết được?
- Khụ khụ… Cái này…
Ánh mắt Dương Thiên Lôi nhịn không được mà nhìn về phía đôi môi hồng xinh xắn tràn đầy hấp dẫn của Tiêu Như Mộng, trong lòng thế mà xuất hiện tầng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-thien/1392335/chuong-352.html