- Kia… Nhân gia… Cũng muốn làm đạo lữ của thúc thúc, thúc… Muốn làm gì thì cứ làm gì đi… Nhân gia không màng nguy hiểm…
- …
Gáy ngọc tuyết trắng của Lâm Tâm Di lúc này cũng đã biến thành màu đỏ ửng, nhưng mắt tròn long lanh của nàng vẫn không hề di chuyển, vẫn gan dạ nhìn chăm chăm vào Dương Thiên Lôi dường như đang rất e sợ mình, lại từng bước từng bước tiến tới gần, lòng như hươu nhảy, nói. Trong lúc nói tới hai chữ "đạo lữ" kia, đã đem thân thể mềm mại của mình lao chầm vào trong ngực Dương Thiên Lôi, lúc này hắn muốn tránh cũng không thoát.
- Không…
Một chữ "được" này Dương Thiên Lôi còn chưa kịp thốt ra, đôi môi mềm đỏ bừng như lửa đã chắn vào miệng hắn, khiến Dương Thiên Lôi không khỏi trợn to hai mắt mà nhìn! Nằm mơ hắn cũng không nghĩ tới có lúc tràng cảnh ngưu xoa này xuất hiện, như thế này cmn không phải là loạn hết rồi sao?
Nóng đầu lên, Dương Thiên Lôi gào lên trong lòng một tiếng:
- Fck, quản cái khỉ gió ba bảy hai mươi mấy gì nữa, ca hết cách rồi! Nếu không cách nào chống cự được, vậy ca cứ tròn mắt mà hưởng thụ đi sao…
Trong khoảnh khắc hôn lên Dương Thiên Lôi, Lâm Tâm Di như quên hết tất cả, nàng chỉ biết là, so với "Ngự Nam Lục Bộ kinh" (Sáu bước câu dẫn nam nhân, đại loại thế) mà mẫu thân truyền lại cho nàng, nàng đã bỏ qua hẳn ba bước, trực tiếp thực hành bước thứ năm!
Không có bất cứ kinh nghiệm hôn môi nào, nàng trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-thien/1392330/chuong-347.html