Đủ mọi nghi vấn khiến cho Dương Thiên Lôi cảm thấy như có một bàn tay vô hình to lớn, bàn tay của số mệnh, tựa hồ vận mệnh của cả thế gian này sớm do nó nắm giữ. Hắn và Tiêu Như Mộng từng chút từng chút một, phảng phất như đã bị bàn tay vận mệnh ấy thao túng từ trước rồi.
Hiện tượng thần bí này, khiến Dương Thiên Lôi rơi vào trong trầm tư, một chút dục vọng vừa mới trỗi dậy cũng dần dần bình thường trở lại.
Tiêu Như Mộng nhẹ nhàng rời khỏi người Dương Thiên Lôi, sửa sang lại áo bào có chút tán loạn, nhìn vào Dương Thiên Lôi đang cau mày trầm tư, trong lòng hiện lên một nỗi bi thương nồng đậm. Nàng cho là Dương Thiên Lôi đang trách nàng, trách nàng tu luyện thứ tà công hại một trăm tám mươi ba người này. Điều này khiến cho nàng cảm thấy vô cùng đau lòng, nước mắt trong suốt từ khóe mắt không kìm được mà chảy ra….
Hơn bốn trăm năm, từ lần khóc năm mười tám tuổi ấy cho đến giờ, nàng vẫn chưa rơi thêm một giọt nước mắt nào cả, trong lòng nàng chỉ có cừu hận, chỉ có tu luyện. Nhưng mà chỉ trong một thời gian ngắn ngủn chung đụng cùng với Dương Thiên Lôi, nàng đã hai lần rơi lệ.
- Hết thảy đều đã được định trước rồi sao?
Dương Thiên Lôi dường như tự nhủ, vừa nói vừa nhìn về phía Tiêu Như Mộng, chẳng qua, vừa thấy trong mắt Tiêu Như Mộng ngập tràn nước mắt trong suốt cùng với vẻ mặt nàng lúc này, hắn nhất thời cả kinh, vội vàng nói:
- Sư phụ, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-thien/1392319/chuong-336.html