- Lăng Hi ngươi và ca song tu có được không? Ngươi xem tu vi hiện tại ca của không có cách nào phát huy thực lực của ngươi, để hơn một năm sau, nói không chừng ca đã bị giết rồi, ngươi có thể nhẫn tâm vậy sao? Hai ta chính là uyên ương đồng mệnh, hai con chim buộc cùng một sợi dây...
Dương Thiên Lôi tự nhủ trong lòng nói.
- Đừng có nằm mơ, ta hiện tại là khí linh. Hơn nữa lại là khí linh của pháp bảo Phật môn. Nếu trên người nhiễm khí tức âm uế, "Thanh Tịnh Lưu Ly Bình" sẽ mất đi linh tính. Ta cũng sẽ biến mất.
- Không phải có hoan hỉ thiền sao?
- Không có thành thành thật thật tu luyện, ngươi bây giờ làm cái gì cũng vô dụng, lĩnh ngộ ảo diệu Ngưng Đan, mới có thể tấn cấp. Đừng có ảnh hưởng tới việc ta ngâm mình. Nếu không ta lập tức hút khô ngươi...
- Chủ nhân, Tiểu Bạch song tu với người có được không?
Đúng lúc này "Thanh Tịnh Lưu Ly Bình" đã mở rộng, truyền đến thanh âm của Tiểu Bạch.
Dương Thiên Lôi thiếu chút nữa thổ huyết, trực tiếp gần như gào lên "Cút....!", khiến cho Tiểu linh thú lập tức im re không dám lên tiếng, vội vàng núp sâu bên trong lưu ly bình, tràn ngập ủy khuất, nước mắt lưng tròng từng ngụm từng ngụm nuốt Thuần Dương đan xuống.
Thoải mái nằm ở bên trong bồn tắm, Lăng Hi cảm ứng được tâm cảnh Dương Thiên Lôi, khuôn mặt thánh khiết như Quan Âm chợt nở một nụ cười đắc ý, bất quá khi nghĩ đến mấy lời song tu cùng Dương Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-thien/1392305/chuong-322.html