Lúc này, Dương Thiên Lôi mới thực sự yên tâm, lại nhẹ nhàng để Tiêu Như Mộng dựa vào người mình, ngồi yên trên thảm.
Lần nữa bắt đầu rót pháp lực vào trong cơ thể Tiêu Như Mộng, chậm rãi tuần hoàn dọc theo kinh mạch của nàng, cho tới khi hơi thở của Tiêu Như Mộng hoàn toàn ổn định, vết thương sau lưng cũng đã khép miệng lại, tạo thành một vệt máu, Dương Thiên Lôi mới vô cùng cẩn thận đặt Tiêu Như Mộng nằm xuống. Lại từ trong Lưu Ly bình trong suốt lấy ra một cái áo bông và một bình nước sạch, bắt đầu nhẹ nhàng lau sạch vết máu trên khóe miệng Tiêu Như Mộng.
Gỡ khôi giáp trên đầu Tiêu Như Mộng, lộ ra một đầu tóc đen.
Giờ phút này, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia của Tiêu Như Mộng mang theo một tia tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, lông mi dài không hề nhúc nhích, phảng phất như nàng đang chìm vào trong giấc ngủ say, thế nhưng lại tản mác ra một thứ khí tức khiến Dương Thiên Lôi không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn, nàng không còn một chút uy nghiêm của một vị sư phụ, bộ dạng an tường thoải mái hệt như một cô bé đang rơi vào giấc ngủ say, tinh khiết như một nữ thiên sứ phát ra làn hơi thở thánh khiết nhàn nhạt.
Lúc này trong lòng Dương Thiên Lôi không có bất kỳ ý nghĩ không an phận nào, chẳng qua cũng chỉ là thương tiếc cho Tiêu Như Mộng. Cảm giác như vậy vô cùng kỳ quái, thứ cảm giác như thế này hoàn toàn không nên xuất hiện ở một vị vãn bối đối với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-thien/1392299/chuong-316.html