Chương trước
Chương sau

Vừa nghe được Thương Huyền Bác nhắc tới Trảm Không Kiếm Phái, Thanh Nhã hơi nghi hoặc, hỏi lại:
- Cảm ơn Thương huynh đã mong nhớ, Thanh Nhã vẫn mạnh khỏe. Vừa rồi Thương huynh nói muốn đi Trảm Không Kiếm Phái, không biết đã xảy ra chuyện gì?
- Muội không biết sao? Thương Huyền Phủ chúng ta đã phát truy sát lệnh, hẳn là Bá phụ đã thu được mới đúng!
Thương Huyền Bác nói.
- Truy sát lệnh? Đã nhiều ngày này, ta cùng tiểu đệ tu luyện, lâu rồi chưa tham dự vào chuyện trong bảo, vậy cuối cùng là chuyện gì?
- Hơn một tháng trước, một đệ tử của Trảm Không Kiếm Phái, tại Ma Vực cấp hai dùng đê tiện thủ đoạn chém chết vài đệ tử Tiên Thiên của phủ ta, giết người đoạt bảo, tội ác tày trời. Bởi vậy, phủ ta mới hạ truy sát lệnh, yêu cầu Trảm Không Kiếm Phái giao ra tên đệ tử kia, tiêu diệt kẻ bại hoại của giang hồ, lấy lại công đạo cho đệ tử ta phủ!
- Hơn một tháng trước, Ma Vực cấp hai?
Trong lòng Vu Thanh Nhã cả kinh, bất quá cũng không biểu hiện ra ngoài, nhẹ giọng hỏi:
- Đệ tử kia tên gọi là gì?
- Dương Thiên Lôi.
Thiên Tịch Phong, trong Kiếm Tiên Tháp.
Nhan Uyên cùng toàn bộ tám Thái thượng đại trưởng lão và ba mươi sáu phong trưởng lão, lúc này đã đến đông đủ. Vẻ mặt của mỗi người đều trầm trọng khác thường.
Thương Huyền Phủ đứng hàng thứ ba trong tám đại môn phái ở Đại Lục Thiên Huyền. Đệ tử trong môn phái có trên trăm vạn, cao thủ nhiều vô số kể. Mấy trăm năm trước, Trảm Không Kiếm Phái vẫn còn có lực chống lại, mà hiện tại, nếu như thật sự phải xảy ra xung đột môn phái, sợ là Trảm Không Kiếm Phái sắp sửa gặp phải tai ương ngập đầu, từ nay về sau xoá tên trong giới tu luyện.
- Nhan Phó chưởng môn, mong người hãy lấy đại cục môn phái làm trọng. Dương Thiên Lôi tuy là đệ tử có tài năng xuất chúng mà trăm năm nay môn phái ta mới có một người, nhưng giết người đoạt bảo, là một hành vi không được chính đạo. Hơn nữa trong mấy người đệ tử mà hắn chém giết, còn có Thương Kế Tùng là đệ tử có tài năng xuất chúng của Thương Huyền Phủ. Vô luận như thế nào, Thương Huyền Phủ tuyệt đối không sẽ không bỏ qua, vì tương lai phái ta, chúng ta chỉ có thể giao Dương Thiên Lôi ra, mặc cho xử lý!
- Thối lắm! Giết người đoạt bảo cùng Thiên Lôi có quan hệ gì? Bọn họ hoàn toàn là đổi trắng thay đen, kẻ muốn giết người đoạt bảo chính là Thương Huyền Phủ bọn chúng! Cái gì là thủ đoạn đê tiện, càng thối hơn! Thiên Lôi muốn giết hắn, còn cần phải dùng tới thủ đoạn đê tiện sao?
Đan Thanh Dương tức giận nói.
- Đan huynh, huynh suốt ruột cho đồ đệ yêu, thì chúng ta có thể hiểu được, nhưng những lời huynh nói, ai có thể làm chứng đây?
- Những điều bọn họ nói, chẳng lẽ không phải cũng chỉ là lời nói hay sao?
- Nắm đấm lớn chính là đạo lý. Nói ngắn lại, nếu Thương Huyền Phủ đã gửi truy sát lệnh tới toàn bộ giới tu luyện, tự nhiên là quyết tâm muốn giết Dương Thiên Lôi. Nếu như lão phu không đoán sai, mục đích thực sự của Thương Huyền Phủ cũng không là là như vậy. Dương Thiên Lôi cũng chỉ là đối tượng để hắn lợi dụng mà thôi.
Sắc mặt của Âu Dương Minh vô cùng bối rối nói.
- Mong chỉ giáo cho?
- Hôm qua, trưởng lão Thương Huyền Phủ, Thương Vô Song, cùng vài tên đệ tử đã đến trao đổi với phái ta. Khi Dương Thiên Lôi và Lôi Hoành đại chiến, đệ tử của Thương Vô Song đã nhận ra Dương Thiên Lôi. Lúc đó, lão phu cảm thấy có chút kỳ quái. Hắn và ba gã đệ tử, vô cùng khác thường, muốn lập tức rời khỏi ta phái. Thì ra bọn họ muốn lập tức trở về báo cáo với Thương Vô Song.
- Thương Vô Song biết được Dương Thiên Lôi chính là hung thủ đã chém giết đệ tử của Thương Kế Tùng, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Bởi vì hắn biết rõ, trời phú cho Dương Thiên có thực lực kinh người đến mức nào, có thể có vị trí đơn giản trong phái ta? Vì vậy, hắn mới thông báo với Thương Huyền Phủ. Mà Thương Huyền Phủ khi biết được tình hình của Dương Thiên Lôi, cho nên mới lựa chọn phương thức cực đoan như vậy, một là tìm cácg trở mặt, hai là, biết phái ta tất nhiên sẽ mạnh mẽ che chở cho Dương Thiên Lôi, do đó bèn lấy cớ để mà tấn công Trảm Không Kiếm Phái chúng ta!
- Nếu như chúng ta muốn bảo vệ Dương Thiên Lôi, tất nhiên Thương Huyền Phủ sẽ triển khai đại chiến môn phái. Mặc dù không thể chiếm đoạt được phái ta phái, cũng muốn trắng trợn cướp đoạt một phen! Đây mới là mục đích thực sự của bọn họ!
Âu Dương Minh trầm giọng nói.
- Âu Dương huynh nói đúng. Nhan Phó chưởng môn, phái ta đang trong thời khắc mấu chốt, mặc dù có hơi khởi sắc, nhưng còn xa mới là địch thủ của Thương Huyền Phủ. Việc này quan hệ đến vinh nhục của phái ta, chỉ có thể tạm thời ẩn nhẫn, hi sinh Dương Thiên Lôi, đổi lại sự an bình tạm thời để môn phái, nghỉ ngơi dưỡng sức! Lúc khác, chúng ta sẽ đòi lại mối nhục ngày hôm nay!
Trần Phi Dương trầm giọng nói. Đọc Truyện Online
Âu Dương Minh nhẹ nhàng thở dài một tiếng, bất đắc dĩ quay lại đối diện với vẻ mặt phẫn nộ của Đan Thanh Dương và Tiêu Như Mộng, lắc đầu.
- Mong Nhan Phó chưởng môn lấy đại cục làm trọng!
Ngoại trừ Vân Bạc Thiên và Đan Thanh Dương cùng với Tiêu Như Mộng đang phẫn nộ không nói được một lời ra, các Thái thượng trưởng lão khác cùng với ba mươi sáu phong trưởng lão, cùng đồng thanh nói.
Trên mặt Nhan Uyên kia tràn ngập sát khí, lúc này chau mày, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm, chậm rãi đảo mắt nhìn qua đám trưởng lão và Thái thượng trưởng lão, hắn vẫn trầm ngâm không nói gì, bỗng nhiên lạnh giọng nói:
- Đây là quyết định của các ngươi? Nhan Uyên Ta cảm thấy sỉ nhục thay cho các ngươi!
- Nhan Phó chưởng môn...
- Câm miệng!"
Trong nháy mắt, từng đạo khí tức từ trên người Nhan Uyên tản mát ra vô cùng khủng khiếp, lạnh giọng nói:
- Ta hỏi các ngươi, thế nào là Trảm Không? Kiếm ý của các ngươi còn tồn tại không? Kiến tâm ở đâu.
- Dụi con mắt của các ngươi mà nhìn cho kỹ đi, nhìn Kiếm Tiên Tháp, nhìn kiếm chỉ trời cao đầy chính nghĩa!
- Một môn phái, kiếm ý không tồn, kiếm tâm mất đi, còn còn gọi là môn phái làm gì? Như vậy mới là chân chính xuống dốc, chân chính tiêu vong, chân chính bị sỉ nhục!
- Dương Thiên Lôi là một người có tâm tính, ngộ tính, tu vi quyết đoán đều là thiên phú siêu quần, kinh tài tuyệt diễm, là thiên tài hiếm có của phái ta! Hắn, mới là vinh nhục của Trảm Không Kiếm Phái chúng ta!
- So với hắn, căn bản các ngươi không xứng đáng đứng ở trong Kiếm Tiên Tháp, căn bản không có mặt mũi nào đối mặt với các thế hệ Trảm Không Kiếm Phái trước kia!
- Chuyện vinh nhục của môn phái... Ha ha ha! Trần Phi Dương, ta hỏi ngươi, thế nào là vinh nhục môn phái?
- Bị người đổi trắng thay đen, gán ghép hành vi phạm tội, mượn cớ phát chuẩn, cưỡi trên cổ trên đầu, có người muốn giết con của ngươi, ngươi còn hai tay dâng lên, còn nói cái gì là ẩn nhẫn, là nghỉ ngơi dưỡng sức. Đây là cái mà các ngươi gọi là vinh nhục sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.