Chương trước
Chương sau

Cảm giác đánh vào da thịt, áp sát vào mà đánh này sảng khoái hơn nhiều so với dùng pháp bảo công kích, khiến Dương Thiên Lôi có cảm giác như máu nóng đang sục sôi.
Hơn nữa, trận pháp ngưng tụ trên nắm tay, hoạt động tự nhiên, tương đối bí mật, không phát ra thì thôi, hễ phát ra là long trời lở đất.
- Mười lăm ngày rồi, Lăng Hi, ngoài việc ta cảm thấy khí âm sát đầy rẫy trong cơ thể nhiều hơn một chút ra, tâm thần cũng không bị ảnh hưởng gì.
Trong mắt Dương Thiên Lôi lập loé tinh quang, hắn nói thầm trong đầu với Lăng Hi, trên thân thể lại đang mơ hồ toả ra khí âm sát.
Ba ngày trước, tiểu linh thú không chịu nổi nữa nên đã quay vào không gian não vực trong đầu Dương Thiên Lôi, bắt đầu luyện hoá khí âm sát đã hút vào trong cơ thể. Nhưng Dương Thiên Lôi vẫn không thấy chỗ nào không khỏe, cảm giác duy nhất là cơ bắp, gân mạch, xương cốt, thậm chí trong mỗi một tế bào đều đã dung nhập vào một chút khí âm sát, tâm nhưng thần lại không bị ảnh hưởng gì.
Tình trạng này cũng khiến Lăng Hi vô cùng kỳ quái.
Thông thường, theo thời gian trôi qua, sau khi khí âm sát dung nhập vào trong cơ thể, sẽ sinh ra ảnh hưởng đến tâm thần, đồng thời khí âm sát càng nhiều thì ảnh hưởng càng lớn, cho đến khi sản sinh ra ảo giác và không thể chống cự được, thì phải lập tức rời khỏi Ma Vực, tiến hành luyện hoá. Nhưng rõ ràng Dương Thiên Lôi đã hấp thu rất nhiều khí âm sát, nhưng không có ảnh hưởng gì đến tinh thần.
Giải thích duy nhất chính là niệm lực của Dương Thiên Lôi vượt xa đẳng cấp khí âm sát trong Ma Vực, khiến khí âm sát căn bản không thể xâm nhập đến tâm thần của hắn.
Lăng Hi nói:
- Vậy thì cứ tiếp tục, hấp thu càng nhiều càng tốt, chờ ngươi hấp thu đến cực hạn, rồi đi ra ngoài luyện hoá.
- Được.

Thời gian nhanh chóng qua đi, trong nháy mắt, Dương Thiên Lôi đã tu luyện trong Ma Vực được tròn một tháng.
Săn giết được mấy nghìn con địa ma cấp một và mấy mươi con địa ma cấp hai, còn tìm được hơn trăm viên linh tinh to cỡ nắm tay, không gian một mét khối trong Càn Khôn giới kia vốn không đủ dùng, nếu không phải Vu Tiểu Ức tặng hắn Càn Khôn giới có không gian lớn hơn, thì ngay cả chỗ cất giữ Dương Thiên Lôi cũng không có.
Lúc này, ánh mắt Dương Thiên Lôi càng ngày càng trong suốt, quanh thân toả ra khí âm sát nồng đậm, làn da cũng biến thành màu xanh đen, ngoại hình dáng ra, trông hắn còn giống địa ma hơn cả địa ma.
Nhưng tâm thần hắn lại vẫn không có gì khó chịu.
Lúc này, hắn hầu như đã đi hết non nửa Ma Vực rồi, cũng đã tu luyện mười tám loại pháp thuật học được từ Lăng Hi tới mức hoàn mỹ rồi.
Tiểu linh thú và Lăng Hi cũng được nâng cao đến cực đại.
Mặc dù Dương Thiên Lôi còn có thể tiếp tục ở trong Ma Vực, nhưng thời gian không cho phép, thời gian khiêu chiến Lôi Hoành đã gần trước mắt rồi, hắn phải trở về Trảm Không Kiếm Phái.

- Âm sát khí thật nồng đậm... Ý?
Lão giả ở lối vào Ma Vực cấp hai trong đại sảnh, khi thấy một thiếu niên toả ra khí âm sát nồng đậm quanh thân, còn tưởng rằng mình hoa mắt, dùng sức dụi dụi mắt, rồi cẩn thận nhìn lại một lần nữa, hắn xác định mình không bị hoa mắt, thiếu niên này chính là Tinh giả hậu thiên mà một tháng trước đã đi vào Ma Vực.
Lúc đó, khi Dương Thiên Lôi tiến vào, lão giả hầu như định án tử hình cho hắn rồi, hơn mười ngày sau, Dương Thiên Lôi vẫn chưa ra khỏi Ma Vực, càng xác định phán đoán của lão giả, nhưng hắn không ngờ rằng, tròn một tháng sau, hắn lại sống sót đi ra.
Dương Thiên Lôi nhìn lão giả dường như đang có chút ngẩn người ra, hỏi rằng:
- Lão tiên sinh, ta có thể đi rồi chứ?
Lúc này, trước quầy của lão giả đang có mấy cao thủ Tiên Thiên xếp hàng đăng ký, có nam có nữ, tuổi tác đều đã hơn hai mươi tuổi, ai nấy đều vô cùng ngạc nhiên nhìn Dương Thiên Lôi.
Đây là lối vào Ma Vực cấp hai, có thể từ nơi này đi ra, chứng tỏ Dương Thiên Lôi đã từ Ma Vực cấp hai trở về.
Nhưng trong mắt mọi người, Dương Thiên Lôi chỉ là một Tinh giả hậu thiên, hơn nữa, tuổi tác lại nhỏ như vậy, sao hắn có thể đi ra từ Ma Vực cấp hai? Điều khiến cho bọn họ càng kinh ngạc hơn chính là, khí âm sát toả ra trên người Dương Thiên Lôi lại vô cùng nồng đậm, nồng đậm đến mức khiến bọn họ đều cảm thấy khủng bố. Nhưng thần tình và ánh mắt của Dương Thiên Lôi lại không có chút nào dị dạng, hiển nhiên khí âm sát nồng đậm như vậy vẫn còn trong phạm vi chịu đựng của hắn.
Đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng được.
Lão giả vội vàng mở lan can thông đạo ra, nhìn Dương Thiên Lôi nói:
- Có thể, đương nhiên có thể.
- Cảm ơn.
Dương Thiên Lôi mỉm cười với lão giả, sau đó bước nhanh rời khỏi, hắn cũng không muốn gây sự chú ý của quá nhiều người.
Dương Thiên Lôi biết rõ vì sao lão giả và mọi người kinh ngạc như vậy, bằng vào tu vi hắn mà có thể ở một tháng trong Ma Vực cấp hai, theo như cách nói của Lăng Hi, tuy không dám nói sau này không có ai, nhưng tuyệt đối là chưa có ai từng làm được.
- Tiểu tử, chờ một chút.
Bỗng nhiên lão giả đứng lên, nói với các cao thủ Tiên Thiên đang xếp hàng:
- Mời các vị tới các ô cửa khác làm thủ tục đi, xin lỗi, để bồi thường, miễn phí toàn bộ lệ phí vào cửa, cảm ơn đã hợp tác.
Lão giả nói xong, phát cho mỗi người một tờ giấy chứng nhận vào cửa, sau đó bước nhanh ra sau quầy, nói với Dương Thiên Lôi:
- Tiểu tử.
Dương Thiên Lôi nhìn lão giả, hơi nghi hoặc nói:
- Không biết lão tiên sinh có gì chỉ giáo?
Lão giả trầm giọng hỏi, trên mặt có vẻ mong chờ:
- Có thể vào trong nói chuyện không?
Dương Thiên Lôi khẽ nhíu mày, hắn biết rõ, khi những người khác thấy mình, tuy cũng kinh ngạc nhưng chỉ là kinh ngạc một Tinh giả hậu thiên sao có thể đi ra từ Ma Vực cấp hai, nhưng lão giả này lại biết rõ mình đã ở tròn một tháng trong Ma Vực cấp hai. Chỉ là, lão giả này muốn nói chuyện gì với mình? Điều này khiến Dương Thiên Lôi cảm thấy mất an, nhưng mà từ sắc mặt và ngữ khí của lão giả, dường như không có ác ý gì.
Lão giả thấy Dương Thiên Lôi dường như có điều do dự, liền vội vàng nói:
- Xin yên tâm, không mất bao nhiêu thời gian của ngươi đâu, hơn nữa tuyệt đối là chuyện tốt đối với ngươi.
Dương Thiên Lôi gật đầu, đáp:
- Được rồi.
- Mời.
Lão giả giơ tay ra dấu mời, bước nhẹ về phía trước một bước, dẫn Dương Thiên Lôi rời khỏi đại sảnh có lối vào Ma Vực.
Sau khi tiến vào đại sảnh nơi cửa của Hiệp Hội Thương Nghiệp Tinh Diệu, trực tiếp đi lên một gian phòng vô cùng hào hoa ở lầu hai.
Trên mặt lão giả cười thật tươi, khách sáo nói:
- Mời ngồi.
Tu vi của lão giả này ít nhất cũng là cao thủ Tiên Thiên cấp năm đtrở lên, nhưng không hề kiêu ngạo trước mặt Dương Thiên Lôi, ngược lại tỏ ra vô cùng khách sáo, thậm chí có chút cung kính.
Dương Thiên Lôi cũng không khách sáo, sau khi ngồi xuống liền trực tiếp đi vào vấn đề chính, nhìn lão giả hỏi:
- Sao nào, lão tiên sinh, rốt cuộc có chuyện gì?
Lão giả nói:
- Ha hả, thực là anh hùng xuất thiếu niên, khi ngươi tiến vào Ma Vực cấp hai, lão hủ vốn cảm thấy đáng tiếc, một nhân tài tốt thế này lại sắp phải chết yểu trong Ma Vực. Khi ngươi tiến vào được mười lăm ngày, ta càng khẳng định suy nghĩ này. Thật không ngờ, bây giờ ngươi có thể sống sót trở ra, nói thật lão hủ rất ngạc nhiên, nếu lão hủ đoán hông sai, ngươi hẳn là đã ẩn tàng thực lực? Ít nhất cũng có tu vi Tiên Thiên cấp bốn, bằng không khẳng định không có khả năng ở trong Ma Vực cấp hai suốt một tháng, mặc dù địa đồ của ngươi là cấp thấp nhất trong Ma Vực cấp hai thì cũng không có khả năng.
Dương Thiên Lôi mỉm cười, không phủ nhận, cũng không xác nhận:
- Lão tiên sinh, người hãy nói thẳng đi, có chuyện gì nào.
Lão giả mỉm cười nói:
- Đừng nóng vội, hãy để lão hủ nói cho hết lời, ta biết ngươi đang vội đi luyện hoá khí âm sát, yên tâm, để lão hủ miễn phí sắp xếp cho ngươi một gian phòng tu luyện dành cho khách quý được Hiệp Hội Thương Nghiệp Tinh Diệu dung hợp pháp tắc thời không. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
Dương Thiên Lôi hơi kinh ngạc:
- Phòng tu luyện dành cho khách quý được dung hợp pháp tắc thời không?
- Ừm, một ngày trong hiện thực bằng một tháng trong phòng tu luyện.
Dương Thiên Lôi liền mừng rỡ nói:
- À... Thịnh tình kia thật tốt quá, người nói đi, người nói đi, ha ha.
Lão giả giải thích nói:
- Ha ha, xem ra ngươi còn chưa hiểu về Hiệp Hội Thương Nghiệp Tinh Diệu chúng ta, sở dĩ Hiệp Hội Thương Nghiệp Tinh Diệu có thể trở thành hiệp hội thương nghiệp lớn nhất tại Thiên Châu, tất nhiên phải có ưu thế mà các hiệp hội thương nghiệp khác không thể sánh bằng được, phòng dành cho khách quý, chỉ là một trong số đó. Chỉ có khách quý của Hiệp Hội Thương Nghiệp Tinh Diệu chúng ta mới đủ tư cách sử dụng. Đương nhiên, không phải sử dụng miễn phí, dù sao khi khởi động pháp tắc thời không cũng phải tiêu hao số lượng đan dược vô cùng khổng lồ, ngươi hẳn là biết rõ điều này. Bất quá lần này, lão phu có thể đảm bảo, miễn phí cho ngươi sử dụng ba ngày, ừm, nói cách khác, ngươi có thể tu luyện ba tháng trong phòng tu luyện dành cho khách quý.
- Ừm, lão tiên sinh, người nói đi, ưu điểm lớn nhất của ta chính là có lòng kiên nhẫn... Hắc hắc.
Tốc độ thay đổi sắc mặt của Dương Thiên Lôi khiến lão giả không biết nói gì hơn, bất quá, trong lòng lại thầm mừng rỡ, đây là chuyện tốt, sợ là sợ người có khả năng bách độc bất xâm, không biết phong tình.
- Vậy là tốt rồi, nếu không ngại, lão hủ gọi ngươi là Thiên Lôi vậy, khi ngươi vào Ma Vực, lão hủ có ấn tượng rất sâu sắc, cho nên nhớ kỹ tên của ngươi.
- Đương nhiên không ngại, người nói đi.
- Vậy là tốt rồi, lão hủ họ Chung, tên một chữ Khuê, ngươi có thể gọi ta là lão Chung.
Lão giả vừa cười vừa nói tiếp:
- Thứ cho lão hủ nói thẳng, tuổi của ngươi hẳn là không quá mười lăm tuổi phải không?
- Ách...
Nhắc tới tuổi tác, Dương Thiên Lôi cũng rất phiền muộn, mặc dù bản thân hắn rất muốn biểu hiện thành thục một chút, nhưng cái gương mặt non nớt kia, còn cái thân thể chưa phát dục hoàn toàn này nữa, không cách nào giấu được thân phận trẻ con của hắn, đây là chuyện hết sức là thê thảm, nói trắng ra, hắn còn chưa đủ mười hai tuổi, nói mười lăm tuổi đã là rất nể tình rồi.
- Không đến mười lăm tuổi mà đã có tu vi Tiên Thiên cấp bốn, trên toàn bộ đại lục Thiên Huyền này, tuy cũng không phải là không có ai, nhưng cũng không nhiều.
Dương Thiên Lôi có chút xíu khiêm tốn nói:
- Quá khen quá khen... Tu vi của ta chỉ là cưỡi ngưạ xem hoa mà thôi.
Bất quá, hắn cũng không phủ định lời của Chung Khuê nói, tuy hắn không rõ mục đích thật sự mà Chung Khuê gọi mình tới là gì, nhưng ít ra cũng có thể cảm nhận được hắn đang có ý lôi kéo. Nếu không, bằng vào tu vi Tiên Thiên cấp năm trở lên của hắn thì hà tất phải khách sáo với một đứa con nít như mình vậy? Lại còn nịnh nọt quá trời nữa? Nếu như mình phủ nhận, há chẳng phải là tự hạ thấp giá trị của mình ư? Kẻ ngốc mới làm thế.
- Ngươi không cần khiêm tốn, sở dĩ lão hủ gọi ngươi đến, cũng không phải coi trọng ngươi điểm ấy, nói thật đi, tu vi Tiên Thiên cấp bốn cấp năm, Hiệp Hội Thương Nghiệp Tinh Diệu chúng ta còn không để vào mắt. Lão hủ coi trọng chính là tuổi tác của ngươi, tuổi tác như vậy mà đã có tu vi thế này, đây là thứ nhất; thứ hai, ngươi có thể ở lại trong Ma Vực suốt một tháng, xưa nay tuyệt đối chưa từng có, đủ để chứng minh tâm tính của ngươi kiên định như bàn thạch, tinh thần cô đọng, người thường không thể sánh bằng, thứ ba, khí âm sát ẩn chứa trong cơ thể ngươi bây giờ điều khiến lão hủ phải cảm thấy vô cùng khủng bố, nhưng ngươi lại không bị ảnh hưởng chút nào, điều này quả thực càng làm cho lão hủ phải chấn kinh, như thế đủ để chứng minh, thành tựu tương lai của ngươi tuyệt đối không thể ước lượng được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.