Dương Thiên Lôi học theo ôm lấy Đan Thanh Dương, vẻ mặt kích động nói:
- Sư phụ, cuối cùng con đã trở về, đồ nhi nhớ lão nhân gia người muốn chết.
Trong mắt Sở Hương Hương hiện lên vẻ mừng rỡ, Dương Thiên Lôi dám ở trước mặt Trương Tử Hàm làm như vậy, nàng cũng thấy đủ rồi. Có một số việc, luôn phải có trước có sau, hơn nữa, nàng cũng rất rõ ràng địa vị của Trương Tử Hàm trong lòng của Dương Thiên Lôi.
- Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.
Đan Thanh Dương vỗ vỗ vai Dương Thiên Lôi, nhẹ giọng nói:
- Đi thôi, chúng ta đi vào nào.
...
Sở Hương Hương và Trương Tử Hàm nắm tay nhau, vừa nói vừa cười, chỉ là các nàng ai cũng đều cảm thấy được, cho dù như thế nào, quan hệ giữa hai người sẽ không bao giờ có thể trở lại như trước được nữa.
Sở Hương Hương ít nhiều có chút áy náy đối với Trương Tử Hàm, dù sao nàng cũng là người đến sau.
Đương nhiên, mối quan hệ vi diệu giữa Trương Tử Hàm và Sở Hương Hương, trong lòng Dương Thiên Lôi cũng hiểu rõ ràng, sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
Hắn không muốn để bất kỳ một nữ nhân nào mình thích và thích mình bị tổn thương.
Sau khi trở về, vừa nhìn thấy Sở Hương Hương đích, hắn liền hiểu rõ, vị sư tỷ bình thường hay bị mình chọc ghẹo, tình cảm của nàng dành cho mình sâu nặng hơn nhiều so với hắn tưởng tượng, nước mắt của nàng, ánh mắt của nàng, biểu cảm của nàng, đều khiến cho Dương Thiên Lôi phải rung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-thien/1392160/chuong-177.html