Chương trước
Chương sau

Dương Thiên Lôi vốn tưởng rằng bằng vào tác dụng ẩn tàng của thần niệm Lăng Hi thì có thể thoát khỏi lão giả, nhưng không ngờ lão giả hết lên một tiếng "Thiên La Địa Võng", thì Dương Thiên Lôi lại nhìn thấy một tấm lưới cực lớn toả ra u quang bao trùm cả đất trời từ trên trời giáng xuống, bao trùm hắn lại.
- Trên người tiểu tử này hẳn có pháp bảo ẩn dấu hành tung, rất có thể là linh khí thượng phẩm. Ha ha ha.
Lão giả không hề nghĩ rằng một Hậu Thiên Tinh Giả lại khó chơi đến như vậy, chẳng qua, sau khi thoáng ngạc nhiên, hắn liền trở nên hưng phấn, trong mắt tỏ ra vô cùng tham lam.
Trong nháy mắt, Lăng Hi đã nhận ra lai lịch của Thiên La Địa Võng, liền trầm giọng nói với Dương Thiên Lôi với vẻ lo lắng:
- Không xong rồi, Thiên La Địa Võng là linh khí trung phẩm, được luyện thành từ tơ nhện của Thù Yêu Vương, một yêu thú gần đạt đến Thánh Thú cấp chín đỉnh phong, dưới cảnh giới Tiên Thiên, trừ phi công lực cao hơn người thi pháp thì mới có thể phá vỡ nó được, hoặc có pháp bảo linh khí thượng phẩm sắc bén vô song thì mới có thể phá vỡ được, bằng không thì khó mà thoát ra được.
- Chẳng lẽ không còn cách nào sao?
Dương Thiên Lôi nhíu mày, nhãn thần lấp lóe tinh quang, tuy niệm lực của cao thủ Tiên Thiên khó có thể ảnh hưởng đến hắn, nhưng bên trong Thiên La Địa Võng này ẩn chứa sức mạnh rất lớn, hắn không thể chống lại được, nếu chỉ có một mình hắn thì hắn có thể liều mạng một phen, cho dù bị tấm lưới tóm lại cũng không sợ.
Nhưng hiện tại Trương Tử Hàm đang ở bên cạnh hắn, hơn nữa qua biểu hiện cừa rồi của lão giả kia, đương nhiên Dương Thiên Lôi hiểu rõ hắn muốn cái gì, cho dù như thế nào thì hắn cũng không thể để Trương Tử Hàm bị vũ nhục được, có chết cũng sợ gì.
Lăng Hi bất lực nói:
- Không có.
Đối mặt với tình cảnh nguy khốn như vậy, cho dù Dương Thiên Lôi là kỳ tài ngút trời, nhưng cảnh giới lại chênh lệch quá lớn, hắn không thể chống lại được, huống chi đối phương lại sử dụng linh khí trung phẩm.
Mặc dù Lăng Hi chỉ có tu vi bằng một phần ngàn năm xưa, nhưng cũng đủ để giết chết đối phương một cách dễ dàng, đáng tiếc, bây giờ nàng chỉ là một nguyên thần, chỉ có một chút năng lượng khu vật mà thôi, căn bản không thể giúp gì được cho Dương Thiên Lôi.
- Nhất định có cách.
Quanh thân Dương Thiên Lôi toả ra khí tức lạnh lẽo, chăm chú nhìn tấm lưới Thiên La Địa Võng từ trên trời rơi xuống đang hoàn toàn bao vây lấy mình, hắn điên cuồng vận chuyển năng lượng toàn thân.
Hắn cũng không phát hiện Trương Tử Hàm trong lòng mình, thân thể nàng đang run lên nhè nhẹ, chân mày của nàng nhíu chặt, dường như có từng tia sáng màu lam băng nhàn nhạt đang toả ra từ mi tâm của nàng, dường như nàng đang chịu sự đau khổ cực lớn.
- Phá.
Đúng lúc này, Dương Thiên Lôi gầm lên giận dữ, Kim Cương Pháp Kiếm trong tay bỗng nhiên oanh kích về phía mặt đất.
Một tràng tiếng "rầm rầm" vang lên liên tiếp, cát bay đá chạy, loạn thạch bay tứ tung, trên mặt đất bằng nham thạch cứng rắn bỗng nhiên xuất hiện một cái hố to thật sâu, Dương Thiên Lôi tung người nhảy xuống, Kim Cương Pháp Kiếm trong tay vẫn không hề dừng lại, tiếp tục điên cuồng oanh kích.
- Ha ha ha... Quả nhiên có bảo vật ẩn thân. Sau khi lão phu lấy được thì lại có thêm một món đồ giữ mạng hạng nhất. Hừ hừ, tiểu tử, đừng uổng phí khí lực nữa, trong Thiên La Địa Võng của lão phu, trừ phi ngươi có thuật thổ độn, chẳng lẽ ngươi còn muốn đào hang chạy trốn sao? Ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi, giao ra pháp bảo, để lão phu nếm thử tư vị của cô nàng xinh đẹp kia, nói không chừng sẽ tha các ngươi một con đường sống.
Âm thanh cuồng ngạo của lão giả truyền đến, dưới sự thôi thúc của pháp cuồn cuộn, Thiên La Địa Võng chậm rãi ép xuống phía dưới.
Tấm Thiên La Địa Võng vốn bao trùm cả phương viên trăm trượng, dưới sự thôi thúc của pháp lực cuồng bạo, bỗng nhiên co rút lại, bao vây Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm vào giữa.
Đồng thời, ngoài méo của nó dường như có một bàn tay khổng lồ, cắm chặt vào trong nham thạch cứng rắn.
Cảm thấy Thiên La Địa Võng bỗng nhiên tăng tốc, Dương Thiên Lôi nhanh chóng móc ra một bình ngọc, rồi trực tiếp đánh cả một trăm viên Thuần Dương Đan vào Kim Cương Pháp Kiếm.
- Nổ.
Một trăm viên Thuần Dương Đan liền bốc cháy phừng phừng, chuyển hóa thành pháp lực cuồn cuộn, Dương Thiên Lôi một tay ôm Trương Tử Hàm, đầu dưới chân trên, toàn thân giống như con vụ điên cuồng xoay tròn, Kim Cương Pháp Kiếm trong tay bị Dương Thiên Lôi vận dụng đến cực hạn, pháp lực chồng lền nhau, hóa thành hình xoắn ốc, giống như một cái máy khoan điện.
- Rầm rầm.. Véo véo...
Vô số đá vụn từ trong động bay ra ào ào, trực tiếp đụng vào Thiên La Địa Võng, sau khi phát ra một tiếng nổ lớn thì lại lần nữa bị đè xuống, ngay cả một hạt bụi cũng không xuyên qua được.
Cảm ứng được động tác của Dương Thiên Lôi, trong lòng Lăng Hi kinh ngạc không thôi, cho dù như thế nào thì nàng cũng không ngờ Dương Thiên Lôi lại điên khùng như vậy, lại nghĩ ra cái cánh này, đối với người khác mà nói, đây hiển nhiên là bắt cá trong rọ, tự đào mồ chôn mình.
Giống như lão giả đã nói, trừ phi nắm giữ thuật độn địa, bằng không thì tốc độ đào đất của Dương Thiên Lôi nhanh bao nhiêu kia chứ? Căn bản không thể nhanh hơn tốc độ co rút lại của Thiên La Địa Võng.
Dương Thiên Lôi biết rõ hành động này giống như uống rượu độc để giải khát, nhưng hắn vẫn cứ làm.
Chỉ cần có một tia hi vọng, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Nhưng điều khiến Lăng Hi kinh ngạc chính là, phương thức khoan đất kỳ dị kia của Dương Thiên Lôi, tốc độ lại có thể vượt qua được tốc độ ép xuống của Thiên La Địa Võng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
- Tiểu tử Hậu Thiên Tinh Giả thật là lợi hại, lại có thể cường đại đến như vậy, chẳng qua như thế là có thể chạy thoát khỏi Thiên La Địa Võng của ta sao? Nằm mơ
Lão giả gầm lên giận dữ, nhất thời cũng lấy ra vô số viên Thuần Dương Đan đánh vào trong Thiên La Địa Võng.
- Thu hẹp.
Lão giả hét lớn một tiếng, Thiên La Địa Võng khổng lồ nhất thời từ phương viên trăm trượng thu hẹp lại còn mười trượng, lúc này, lão giả đã khoá chặt phương vị của Dương Thiên Lôi, tung lưới khắp trời bắt bừa, không bằng nhắm thẳng mục tiêu.
Quả nhiên, Thiên La Địa Võng càng thu hẹn, nó càng trở nên đông cứng lại, tốc độ cắm vào mặt đất trog thoáng chốc liền tăng lên mấy lần, nhất thời giống như thiên cẩu thôn nguyệt, há to cái miệng lớn, Dương Thiên Lôi căn bản không kịp phản ứng, hai người liền bị Thiên La Địa Võng hoàn toàn bao trùm lại.
- Thu.
Lão giả lại hét lớn một tiếng, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên cảm thấy pháp lực cuộn trào mãnh liệt ép đến từ bốn phương tám hướng, lớp đá cứng rắn quanh thân cũng bị hóa thành bột mịn, Thiên La Địa Võng mang theo uy lực kinh khủng, cuối cùng cũng khép cái miệng khổng lồ lại, giống như thiên cẩu thôn nguyệt, nhốt Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm vào trong lưới.
- Ha ha ha...
Tiếng cười cuồng ngạo của lão giả vang lên trong Thiên La Địa Võng.
Từ đấu đến cuối, ý thức của Trương Tử Hàm đều rất tỉnh táo, chỉ là bị niệm lực trong Ngưng Thân Phù áp chế, khiến nàng tạm thời mất đi quyền khốn chế thân thể mà thôi.
Nhưng trong lòng Trương Tử Hàm không hề sợ hãi, cũng không bỏ cuộc.
Khi nàng bị niệm lực khủng lồ của Ngưng Thân Phù trói buộc tinh thần lực trong cơ thể, nàng đã cảm giác được sự xao động của Thủy Nguyên Châu đang ẩn tàng bên trong thân thể nàng, từng tia năng lượng ẩn chứa pháp lực tinh thuần từ Thủy Nguyên Châu toả ra, không ngừng xung kích vào mi tâm của Trương Tử Hàm, khiến cho trong đầu của Trương Tử Hàm đích truyền đến từng cơn đau nhói, nàng rõ ràng cảm ứng được, huyệt khiếu quanh thân nàng đồng thời bắt đầu xao động điên cuồng, năng lượng bổn nguyên ẩn chứa trong đó, lúc này dường như nẩy sinh hô ứng mãnh liệt với hàng vạn hàng nghìn ngôi sao trên trời.
Mặc dù Trương Tử Hàm chưa từng kinh qua tình trạng này, nhưng nàng tự nhiên liền biết rõ, vào lúc này, mình đang tiến vào trạng thái đột phá cảnh giới Hậu Thiên đỉnh phong.
Nén nhịn nỗi đau đớn khôn xiết trong đầu, thân thể Trương Tử Hàm run lên nhè nhẹ, tâm thần kiên định, không chút sợ hãi.
Truyền thừa của thế giới băng tuyết không chỉ có thể giúp thực lực của nàng tăng lên, mà đồng thời các khảo hạch qua tầng tầng lớp lớp cấm chế trong thế giới băng tuyết cũng giúp tâm tính, trí tuệ của Trương Tử Hàm có được sự nâng cao cực lớn.
Nàng rất rõ ràng rằng, vào lúc này, một khi không nén nỗi sự thống khổ, để cho hôn mê thì cũng có nghĩa là nàng sẽ phá quan thất bại.
Cảm nhận được Dương Thiên Lôi vì để bảo hộ mình, trong lúc lâm vào tuyệt cảnh nhưng vẫn không bỏ qua một cơ hội nào, ngay cả hành động khoang đết điên cuồng kia cũng nghĩ ra được, năng lượng ào ạt toả ra từ trên người hắn bao quanh bảo vệ mình, trước sự khảo nghiệm sinh tử, hắn không hề ý niệm từ bỏ mình, khiến trong lòng Trương Tử Hàm vô cùng cảm động, cho dù thế nào thì nàng cũng phải đột phá, không vì chính mình, thì cũng là vì Dương Thiên Lôi, nàng buộc phải đột phá.
Dưới sự kiên trì mạnh mẽ của tinh thần, nỗi thống khổ trong đầu trở nên càng kịch liệt hơn, nhưng Trương Tử Hàm lại càng tỉnh táo hơn.
- Gào.
Một tiếng rống giận kinh thiên bỗng nhiên vang lên trong Thiên La Địa Võng, tiểu linh thú nhận lệnh của Lăng Hi, không hề do dự nhảy ra khỏi đầu của Dương Thiên Lôi, trên thân hình nhỏ bé của nó, từng sợi lông trắng như tuyết dựng đứng lên hết, năng lượng bổn nguyên băng hệ tinh thuần từ trên người nó nhất thời tuôn ra cuồn cuộn, hình thành từng tầng kết giới, bảo vệ nó và Dương Thiên Lôi, Trương Tử Hàm vào bên trong.
Đồng thời, Lăng Hi cũng bất chấp hậu quả mà điên cuồng khu động thần niệm cuả mình.
Nàng rất hiểu rõ rằng, một khi Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm bị lão giả kia bắt giữ thì có hậu quả gì, một khi Dương Thiên Lôi chết đi, cũng có nghĩa là nàng cũng sẽ tiêu tan thành mây khói.
Lăng Hi điên cuồng khu động thần niệm, bỗng nhiên lại có thể hợp nhất với năng lượng của tiểu linh thú, giúp cho năng lượng bổn nguyên băng hệ có thêm thần niệm của nàng.
Nhất thời, thế công của tấm Thiên La Địa Võng đang nhanh chóng co rút lại kia bỗng nhiên bị chặn lại, không tiếp tục co rút nữa!
Giọng nói của Lăng Hi vang lên trong đầu Dương Thiên Lôi:
- Thiên Lôi, bảo vệ Trương Tử Hàm! Nàng ta đang đột phá! Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta!
- A!
Dương Thiên Lôi hét lớn một tiếng, trong nháy mắt, thân thể hắn bỗng nhiên điên cuồng méo mó biến dạng rồi kéo dài ra, trực tiếp bao bọc lấy toàn thân của Trương Tử Hàm!
Lão giả đang ở đắc ý cười to bỗng nhiên thất kinh, nhưng nét mặt lại trở nên càng thêm hưng phấn:
- Ha ha ha... Hảo tiểu tử, lại mang theo nhiều pháp bảo như vậy, đây là khí tức gì? Tuyệt đối vượt qua khí tức của cảnh giới Tiên Thiên, chẳng lẽ là khí tức Thần Đạo? Ha ha ha... lại có thể ngăn trở lực lượng Thiên La Địa Võng của ta! Đáng tiếc là nó quá yếu ớt! Nổ!
Tiếng hô "nổ" của lão giả vừa vang lên, nhất thời lại có vô số viên thuần dương đan đánh vào trong Thiên La Địa Võng, trong thoáng chốc lại tiếp tục thu nhỏ lại!
Chỉ là sau khi thu hẹp đến kích thước có đường kính ba thước thì lại không thể thu lại tiếp nữa!
Bất quá, lão giả cũng không hề lo lắng. Hắn biết rõ, hai người này chỉ là đang giãy dụa trước lúc chết mà thôi, năng lượng của bọn họ tiêu hao ngày càng nhiều, không bao lâu sau tất nhiên sẽ bị mình hoàn toàn thu thập!
Lão giả kiêu ngạo nói:
- Ha ha ha, ta lại muốn xem xem các ngươi có thể chống đỡ được bao lâu, hừ! Lão phu trở lại động phủ từ từ thu thập các ngươi!
Tuy đã tiêu hao vô sổ thuần dương đan, khiến hắn rất đau lòng, nhưng khi nghĩ đến pháp bảo trên người Dương Thiên Lôi, còn có Trương Tử Hàm còn là xử nữ nguyên âm với thân hình tuyệt mỹ, cho dù hắn nữa có tiêu hao thuần dương đan thêm gấp mười gấp trăm lần đi nữa thì hắn cũng sẽ không tiếc chút nào!
Tay nắm lấy Thiên La Địa Võng, lão giả trực tiếp bước lên lôi cưu, nhanh như chớp biến mất giữa những ngọn núi đó.
Nửa canh giờ sau, lôi cưu bay dọc theo một lộ tuyến vô cùng bí mật, đến một đỉnh núi không hề bắt mắt. Lão giả xách Thiên La Địa Võng, đi lòng vòng quanh đỉnh núi hết nửa ngày sau, cuối cùng cũng tiến vào một huyệt động vô cùng bí mật.
Lão giả này chính là tên đạo tặc hái hoa tiếng xấu lan xa trong thế tục, công pháp tu luyện chính là Thái Âm Bổ Dương mà ba mươi năm trước, người trong giới tu luyện hễ nghe nhắc đến liền truy sát ngay, hắn đã huỷ hoại vô số người tu luyện là thiếu nữ ở đế quốc Đức Lan Khắc, nhưng hắn hành sự luôn rất thận trọng, hơn nữa đối tượng mà hắn lựa chọn đều là những người có gia thế bình thường, cho nên cũng không khiến cho các cao thủ truy sát.
Nhưng có một lần, trong lúc sơ ý, huỷ hoại một nữ hài vừa rời khỏi nhà, gây nên đại họa, bị gia tộc của nữ hài điên cuồng truy sát. Cũng may là hắn tinh thông cho thuật ẩn nấp và trận pháp, nên mới tránh thoát hiểm cảnh, chạy trốn tới dãy đất sát biên giới gần Hồng Hoang Sơn Mạch này.
Có lẽ là số mệnh sai khiến, lão lại vô tình tiến vào động phủ của một cao nhân ma đạo lưu lại, đồng thời thu được không ít đan dược và tuyệt học ma đạo, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên.
Từ đó, hắn tự xưng Thiên Âm Tán Nhân, trong dãy núi gần biên giới Hồng Hoang Sơn Mạch, hắn chuyên môn tìm kiếm những đệ tử tán tu bị lạc đường, tiếp tục tu luyện tà ác của hắn.
Sau trở lại động phủ, Thiên Âm Tán Nhân đặt Thiên La Địa Võng xuống đất, cảm ứng động tĩnh bên trong một chút, trên mặt hắn đích lộ ra nụ cười dâm tà, lẩm bẩm:
- Đệ tử của đại môn phái quả nhiên không đơn giản, còn tuổi nhỏ mà lại có tu vi như vậy, nếu là mấy năm trước, lão phu cũng không là đối thủ của chúng! Bất quá, ta xem bọn chúng cũng chẳng chống đỡ được bao lâu. Khặc khặc... Cô bé kia...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.