Chương trước
Chương sau

- Tốt! Tốt! Đan huynh, không nghĩ tới huynh từ trước tới nay không tranh quyền thế, vậy mà có thể nói ra đạo lý như vậy. Xem ra, nên sớm ưng thuận cho huynh thu đồ đệ.
Âu Dương Minh tâm sáng như gương, hầu như trong nháy mắt liền rõ ràng Đan Thanh Dương làm như vậy có mục đích gì. Lão gia hỏa này trong lòng chỉ có đan dược, từ trước tới nay không tranh quyền lợi. Giờ khắc này có thể mạo hiểm phiêu lưu bị chưởng giáo chí tôn trách tội, đưa ra biện pháp này, nếu như không có tư tâm, có quỷ mới tin được. Hơn nữa tư tâm này, thể hiện rõ ràng qua việc hắn vừa mới thu Sở Hương Hương làm đệ tử thân truyền.
- Khụ khụ… Âu Dương huynh, huynh nói gì thế? Ta hoàn toàn là suy nghĩ cho mọi người mà thôi.
- Thực sự như vậy? Ý của huynh là sẽ không để đệ tử của mình tiến nhập vào "Huyền Hoàng Kỳ"?
Âu Dương Minh lộ ra một tia trêu tức cáo già hỏi.
- Âu Dương lão đầu, ngươi… Được rồi, ta thừa nhận có tư tâm. Được chưa?
- Ha ha… Người không vì mình trời tru đất diệt. Chúng ta là người tu đạo, làm việc nghịch thiên, trong lòng chỉ có mình, so với thế tục càng xấu xa hơn. Có cái gì phải giấu giếm? Âu Dương Minh ta kiên quyết đồng ý. Hừ! Linh vật trời đất, mấy trăm năm qua ta tích lũy cũng không ít. Chỉ cần có thể ngăn trở dã tâm của người này, ta tất nhiên sẽ không keo kiệt.
Âu Dương Minh nói như đinh đóng cột.
- Ta cũng vậy!
Mọi người nhất thời đồng thanh nói.
- Tốt lắm! Quyết định như vậy rồi, mỗi người chúng ta chọn một gã đệ tử thiên tài, số kiếp đều phải tuyệt hảo, tiến nhập "Huyền Hoàng Kỳ". Ta sẽ thay đổi thời không đến cực hạn, một ngày trong kỳ bằng một năm bên ngoài.
Hai mắt Âu Dương Minh tỏa sáng nói.
- Tốt!
Trừ Đan Thanh Dương, mọi người đều đồng thanh đáp.
- Âu Dương huynh, mỗi người hai đệ tử không được sao?
Đan Thanh Dương khẽ nhíu mày nói.
- Huynh muốn hai người làm gì? Huynh chỉ có một đệ tử thôi mà!
Âu Dương Minh nghi hoặc hỏi.
- Vì sao lại có một? Ta thu hai tên đệ tử, Sở Hương Hương và Dương Thiên Lôi, các người đều biết mà.
Đan Thanh Dương đáp. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net
- Dương Thiên Lôi? Hắn không phải là trợ thủ của Sở Hương Hương sao? Hắn ngoại trừ thể chất so với người thường đặc thù một chút, tư chất cũng bình thường, hơn nữa cũng không phải là người có đại vận khí, để hắn tiến nhập Huyền Hoàng Kỳ chỉ là lãng phí. Dùng tư tàng (bảo tàng riêng) của chúng ta, Huyền Hoàng Kỳ căn bản chống đỡ không được bao lâu. Nhân số càng nhiều, lượng đan dược cần thiêu đốt cũng càng nhiều. Chúng ta căn bản chịu không nổi. Cho nên, mỗi người chỉ có thể có một đệ tử.
Đan Thanh Dương nhanh chóng tính toán một chút, cũng biết lời Âu Dương Minh nói chính là lời thật. Thân là cao thủ Tiên Thiên cấp tám, đã có thể thấy được "Số mệnh" của thường nhân. Dương Thiên Lôi đích xác không phải người có đại vận khí. Tuy rằng đại vận khí theo thời gian sẽ phát sinh thay đổi, nhưng thay đổi cũng có hạn độ. Cho nên, chỉ có thể đáp ứng điều kiện của Âu Dương Minh mà thôi.
Sau đó, mọi người bắt đầu chọn đệ tử của mình.
Đan Thanh Dương chọn đương nhiên là Sở Hương Hương.
Đệ tử mà Âu Dương Minh tuyển chọn cũng đều nằm trong dự liệu của mọi người. Chính là đệ tử có được niệm lực tương đối cường đại, có tiềm lực cực cao, Linh Lung.
Năm vị Thái Thượng trưởng lão Trần Phi Dương, Vân Bạc Thiên, Long Diêu Quân, Kiếm Vô Tình, Trần Tiếu Thiên cũng không ngoại lệ, cũng nhanh chóng tuyển ra đệ tử của mình.
Chỉ có Tiêu Như Mộng, tựa hồ có chút do dự, dường như khó quyết định nên lấy hay bỏ. Bất quá cũng chỉ do dự trong chốc lát, cuối cùng nàng liền quyết định nói ra tên một người – Lôi Hoành.
- Lôi Hoành? Ngươi chọn Lôi Hoành?
Âu Dương Minh tựa hồ vô cùng kinh ngạc. Tuy rằng Lôi Hoành thiên phú tuyệt hảo, có thể lĩnh ngộ lượng lượng hệ Lôi nhưng chỉ có tu vi Tinh Giả cấp sáu đỉnh phong. Đan Thanh Dương chọn Sở Hương Hương không kỳ quái. Dù sao lão cũng chỉ có một đệ tử, hơn nữa thiên phú so với Lôi Hoành cũng tuyệt đối mạnh hơn. Nhưng Tiêu Như Mộng chọn Lôi Hoành khiến mọi người có chút ngoài ý muốn.
- Ừ! Lôi Hoành tuy rằng chỉ có tu vi cấp sáu đỉnh phong, nhưng hắn lĩnh ngộ lực lượng hệ Lôi. Lực lượng hệ Lôi kinh khủng thế nào, ta tin rằng các vị đều biết rõ. Hơn nữa, hắn là người có đại vận khí, thành tựu tương lai tuyệt đối không thể hạn lượng. Một khi đột phá Tiên Thiên, chân chính nắm giữ lực lượng hệ Lôi, lực chiến đấu tuyệt đối là kinh khủng. Hơn nữa khi Âu Dương huynh thôi động Huyền Hoàng Kỳ, nhất định là phải gián đoạn mấy lần. Trong những lần gián đoạn này, ta tất nhiên sẽ toàn lực trợ giúp hắn đột phá Tiên Thiên.
Tiêu Như Mộng trầm giọng nói.
- Được rồi! Ngươi đã quyết định như vậy thì cứ thế mà làm.

Thời gian ba ngày chớp mắt đã qua, Dương Thiên Lôi và đông đảo đệ tử trong Huyền Hoàng Kỳ đã tu luyện tròn ba tháng.
Tiếng chuông vang lên, thân ảnh cao lớn vĩ đại của Âu Dương Minh lại lần nữa xuất hiện trong đàn tràng. Lão vung tay lên, mấy vạn đệ tử liền biến mất trong đàn tràng, xuất hiện trên diễn võ trường thật lớn tại Thiên Minh Phong.
Một khoảng không đông nghịt, người chen chúc người, thậm chí áp sát vào nhau, phủ kín toàn bộ diễn võ trường.
- Ngươi đè lên ra rồi!
- Móa! Ngươi tưởng lão tử muốn vậy chắc? Thực sự là xui xẻo.
Trong đám người hai tên nam tử xui xẻo đè lên nhau, liền tức giận mắng ầm lên.
- Ah… Vị muội muội này, ta thực sự là không cố ý a…
- Sư huynh, ngươi đè lên người ta rồi…
- Ta thích tư thế nam trên nữ dưới. Sư muội, chúng ta đổi vị trí được không?
- Cút! Đồ lưu manh!
Một vài cảnh tượng rối tung rối mù, vô cùng kỳ quặc xuất hiện xung quanh mọi người khiến tiểu yêu nữ Sở Hương Hương nhìn thấy liền "Ha ha" cười to, cười đến run rẩy hết cả người. Tên dê xồm nào muốn tranh thủ giở ý đồ trên người nàng sớm đã bị nàng vốn tu luyện đến cảnh giới Ngũ Hành đại viên mãn cấp bảy đỉnh phong đánh cho thành đầu heo rồi.
Ngũ hành đại viên mãn cấp bảy, thuộc tính ngũ hành trong cơ thể đã đạt tới mức độ tuần hoàn, sinh sôi không ngừng, tuần hoàn không ngớt. Đừng nói Tinh Giả cấp bảy, ngay cả Tinh Giả cấp tám cũng chưa chắc đã là đối thủ của Sở Hương Hương.
- Ah, vị sư muội này, duyên phận a… Xin hỏi phương danh của sư muội?
Ngay khi Sở Hương Hương đang cười đến run rẩy, một thanh âm xấu xa quen thuộc bỗng nhiên vang lên bên tai nàng. Đôi mắt đẹp của nàng nhất trời trừng lên, không biết vì Trương Tử Hàm mà tức giận hay là vì chính mình. Dù sao cũng là lửa giận ngập trời, cuồn cuộn mà ra. Đôi môi mềm mại khẽ hé ra, một tiếng gầm kinh thiên động địa chợt vang lên:
- Dương Thiên Lôi!
Nữ hài bị Dương Thiên Lôi đè bên dưới cũng chỉ khoảng mười một, mười hai tuổi, hai mắt thật to, đầy vẻ thông minh, lanh lợi, làn da non mềm dường như có thể nổi trên mặt nước. Là tiểu La Lỵ thuộc loại người điển hình hoa gặp hoa nở, người gặp người yêu.
Dương Thiên Lôi tuy rằng cũng chỉ mới có mười một tuổi, nhưng nội tâm hắn tương đối thành thục, phát dục so với bạn cùng lứa rõ ràng sớm hơn rất nhiều. Lúc này thoạt nhìn giống như là đại ca mười lăm mười sáu tuổi.
Tiểu La Lỵ nhìn cái tên gia hỏa đè sấp trên người mình đến mức không dậy nổi, lại còn hỏi danh tính của mình, nhất thời mặt mũi đỏ bừng. Chính lúc không biết làm thế nào cho phải, tên đang nằm trên người mình bỗng nhiên bị một vị đại tỷ tỷ vô cùng xinh đẹp trực tiếp nhéo lấy lỗ tai, hung hăng mà vặn một cái.
- Ah…
Dương Thiên Lôi nhất thời hét thảm một tiếng
- Sư tỷ hạ thủ lưu tình!
- Muội muội nhỏ như vậy ngươi cũng dám đùa giỡn. Cái tên đăng đồ tử (dê xồm) này! Sư tỷ ta quyết vì Tử Hàm muội muội mà hành hình ngươi.
Sở Hương Hương giận dữ hét lên. Bản tính yêu nữ vẫn một mực bị đè nén lúc này nhất thời bày ra vô cùng nhuần nhuyễn, nhất thời khiến cho vô số người xem vây quanh.
- Sư tỷ, oan uống a. Đệ chỉ hỏi danh tính của nàng một chút thôi mà. Đều là đệ tử Trảm Không Kiếm Phái, thêm một bằng hữu là thêm một con đường. Đệ làm quen một chút là sai sao? Vạn nhất hai bên không thể nhường nhịn, đánh tới đầu rơi máu chảy cuối cùng mới nhận ra là người một nhà, chẳng phải gay go sao?
- Ngươi nói thì hay rồi. Nhưng làm quen lại có cái kiểu làm quen như ngươi sao? Đè cho người ta đến mức không chịu nổi, vẻ mặt thì cười xấu xa. Ngày hôm nay ta không những phải cho ngươi bài học để đời, còn để cho Tử Hàm muội muội nhận ra bản tính sài lang của ngươi.
- Không nên a… Sư tỷ! Đệ sai rồi! Nàng làm như vậy còn gì danh tiếng của ca nữa. Trời xanh a…
Dương Thiên Lôi thấy mọi người vây xem, trong lòng bi ai kêu một tiếng. Mặc dù da mặt hắn dày hơn người bình thường nhưng vẫn cảm thấy nóng bừng lên. Yêu nữ, yêu nữ a! Nàng nổi bão cũng nên chọn thời điểm chứ.
Sở Hương Hương lửa giận ngập trời nghe Dương Thiên Lôi nói như thế cũng chú ý tới mấy trăm mấy ngàn người vây xem xung quanh, nhất thời có chút ngượng ngùng. Giáo huấn thì giáo huấn, nhưng mặc kệ nói như thế nào, Dương Thiên Lôi cũng là người Đế Quốc Cát Ương, cũng không nên bêu xấu hắn quá mức như vậy.
- Hừ! Ta tạm thời bỏ qua cho người, trở về sẽ tính sổ với ngươi sau. Sư tỷ ta không nổi giận, ngươi lại tưởng ta là cừu nhỏ. Đừng quên, biệt hiệu của tỷ là gì.
Sở Hương Hương tàn bạo thấp giọng nói. Đồng thời, ánh mắt đảo qua nhìn về phía đám người xung quanh, nói:
- Nhìn cái gì vậy? Ta giáo huấn đệ đệ của ta, có gì hay mà nhìn?
- Tiểu yêu nữ!
Ngay lập tức trong đám người truyền đến một tiếng hô kinh hỉ, một bóng người xinh đẹp nhất thời xuất hiện trước mặt mọi người, thoáng cái liền vọt tới trước mặt Sở Hương Hương và Dương Thiên Lôi:
- Đệ đệ của ta làm sao vậy? Đệ đệ, muốn chết tỷ tỷ rồi!
Dương Thiên Lệ nhanh như chớp lao tới, trước mặt bao nhiêu người vậy mà trực tiếp ôm lấy Dương Thiên Lôi.
Cảm thụ được vật nọ dán trên ngực mình, Dương Thiên Lôi im lặng hưởng thụ, không nói gì. Thoải mái! Thật là thoải mái a! Nhưng nàng là tỷ tỷ của mình. Ta van tỷ! Tỷ đừng như vậy có được hay không? Tỷ làm thế đệ làm sao chịu nổi đây?
Trong lòng Dương Thiên Lôi thầm tru lên, chỉ là vô luận như thế nào cũng không đành lòng đẩy tỷ tỷ ra. Hắn có thể rõ ràng cảm ứng được niềm vui sướng của Dương Thiên Lệ khi nhìn thấy mình.
- Móa! Tiểu tử này là ai? Lại có diễm phúc lớn như vậy. Được hai đại mỹ nữ, siêu cấp mỹ nữ áp sát bên người. Tại sao ta không có tỷ tỷ như vậy chứ?
- Nhị tỷ, hơi kỳ quái kìa. Tỷ xem, mọi người đều vì chúng ta mà tới đó.
Dương Thiên Lôi có chút đỏ mặt, nhẹ giọng nói.
- Sợ cái gì? Lão nương ôm đệ đệ của mình, chẳng lẽ còn sợ bọn họ nhìn sao?
Dương Thiên Lệ phong tình vạn chủng quét mắt nhìn mọi người, ngoài miệng mặc dù nói như thế, nhưng vẫn buông lỏng Dương Thiên Lôi ra, nói:
- Tiểu yêu nữ, sao các ngươi tiến nhập đàn tràng muộn như vậy? Ta đã ở trước Thiên Minh Phong đợi các ngươi rất lâu. Tử Hàm muội muội, Thiên Ngạo, Tiểu Vi, Phong Mã Ngưu, còn có tên Vũ Đại Lãng kia đều gặp được, nhưng lại không gặp được các ngươi. Đi thôi! Chúng ta đã hẹn sau khi truyền đạo xong sẽ gặp nhau tại trước Thiên Minh Phong. Bọn họ hẳn là đã tới rồi.
- A? Tỷ gặp Tử Hàm muội muội rồi sao? Nhanh một chút! Chúng ta đi nhanh đi.
Nghe được tin này, hai mắt Dương Thiên Lôi nhất thời tỏa sáng, thúc giục Dương Thiên Lệ và Sở Hương Hương mau xuất phát. Chỉ là khi hai người kia đi trước, tên Dương Thiên Lôi vô sỉ này lại bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Tiểu La Lỵ vẫn còn chưa rời đi, khẽ mỉm cười, ngưng tiếng truyền vào trong tai tiểu La Lỵ:
- Ca tên là Dương Thiên Lôi. Nhớ kỹ, nếu có kẻ nào khi dễ nàng, cứ đến Thiên Đan Phong tìm ca.
Trong nháy mắt khi xoay người, trên mặt hắn lộ ra tia mỉm cười thần bí.
Đôi mắt to tròn trắng đen rõ ràng của Tiểu La Lỵ nhìn theo bóng lưng Dương Thiên Lôi, vậy mà dần dần hiện ra một tia mê man. Tiểu cô nương thì thào lẩm bẩm:
- Rất quen thuộc! Rất quen thuộc! Ta rõ ràng chưa từng gặp hắn, vì sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy?
- Niếp Niếp, muội làm sao vậy?
Đúng lúc này, một thiếu niên khoảng mười bảy mười tám tuổi dẫn theo một đám người đi tới bên cạnh tiểu cô nương, nghi hoặc hỏi, thanh âm mang theo vẻ vô cùng cung kính.
- Không có gì! Chúng ta trở về đi.
Tiểu cô nương nhẹ giọng nói.
- Niếp Niếp, không nghĩ tới muội vậy mà thực sự đột phá cấp sáu đỉnh phong, trở thành Tinh Giả cấp bảy. Sư phụ, sư nương tất sẽ vô cùng cao hứng.
Trong mắt thiếu niên chứa đựng vẻ hâm mộ nói.
Tiểu La Lỵ này tên là Hoàng Niếp Niếp, là hòn ngọc quý trên tay trưởng lão Hoàng Hưng và trưởng lão Tiêu Phi của sơn phong thứ ba mươi sáu Địa Hoàng Phong. Thân phận của nàng tại Trảm Không Kiếm Phái trong số mấy vạn đệ tử mới tiến nhập là nổi bật hơn cả. Nhưng nàng lại có một thân phận khác càng kinh người hơn. Gia gia của nàng, Hoàng Đạo Thiên, là một trong Thiên Cổ Cự Đầu của Trảm Không Kiếm Phái, cường giả Thần Đạo. Hơn nữa còn chỉ định nàng là đệ tử thân truyền. Cho dù là phụ mẫu nàng cũng chưa có được địa vị tôn quý như vậy.
Nếu như đám thiếu niên này biết Dương Thiên Lôi vừa đè ép Tiểu La Lỵ này, e rằng sẽ chặt Dương Thiên Lôi ra thành tám khối mà không có ai dám đứng ra phản đối.
Đương nhiên, nếu như biết Dương Thiên Lôi truyền âm với Hoàng Niếp Niếp nói sẽ bảo vệ nàng, chắc chắn sẽ cười đến rụng răng.

- Lăng Hi, "thai trung chi mê" là cái gì?
Dương Thiên Lôi đi phía sau Dương Thiên Lệ và Sở Hương Hương, trong đầu hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.