- Nó gọi Kim Lân, là một con linh sủng ta thu phục, cũng là giúp đỡ đắc lực của ta.
- Chủ mẫu, ngươi gọi ta tiểu Kim là được, khà khà.
Kim Lân cợt nhả tiến tới gần, con ngươi màu vàng ùng ục ùng ục chuyển loạn.
- Có điều sau đó ngươi có thể để điện hạ tốt với ta một ít, đừng cả ngày ngược đãi tiểu yêu vị thành niên như ta!
- Ngươi còn tiểu yêu vị thành niên?
Dao Nguyệt Vũ Đế nở nụ cười xinh đẹp.
Tuy nàng nhận biết không ra tuổi tác của Kim Lân, nhưng trên người nó cỗ khí tức hồng hoang viễn cổ kia, là làm sao cũng không che giấu nổi.
Đối mặt nụ cười nghiêng nước nghiêng thành của Dao Nguyệt Vũ Đế, Kim Lân lại lập tức đỏ mặt, cũng may hắn da dày lân nhiều, một chút cũng không thấy được.
- Ta đường đường Kim gia lại sẽ đỏ mặt, phi phi phi, lầm chứ? Có điều nói đi nói lại, chủ mẫu cũng thật là đẹp a, chà chà, đại mỹ nữ bực này mới xứng điện hạ, cũng không uổng công Kim gia ta nhọc nhằn khổ sở, liều mình lấy nghĩa, lên núi đao xuống biển lửa tới cứu chủ mẫu, chà chà.
- Kim Lân, ngươi đang nói thầm cái gì đó?
Diệp Huyền nhìn thấy Dao Nguyệt Vũ Đế, tâm tình thật tốt, cười hỏi, ánh mắt sắc bén phảng phất như nhìn thấu nội tâm của nó.
- Khặc khặc, không có gì, điện hạ ta là đang nói, có phải là trước tiên quyết định chính sự, vừa nãy ba người tiểu tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-thien-hon-ton/1951411/chuong-1719.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.