Vũ Hoàng tam trọng vóc người gầy yếu kia ánh mắt âm lạnh nói:
- Ngụy Tử Phục, ý của ngươi là?
Ngụy Tử Phục hừ lạnh nói:
- La Minh Giang, ta biết thực lực của ngươi không chỉ như thế, lá bài tẩy của chư vị đều còn không triển khai ra, bằng không ta không tin một Vũ Hoàng tam trọng, coi như có một ít bảo vật, có thể ngăn cản ba người chúng ta liên thủ công kích? Vì lẽ đó đề nghị của ta chính là, chư vị không nên lại bảo lưu thực lực, khối Huyền Thạch cực phẩm kia lớn bao nhiêu các ngươi không phải không thấy, một khối Huyền Thạch cực phẩm lớn như vậy, coi như là Cửu Thiên Vũ Đế cũng sẽ động lòng, quyết không thể để bọn họ từ trên tay chúng ta đào tẩu.
- Ta không ý kiến.
- Ta cũng không ý kiến.
- Được, nếu hai vị đều không ý kiến vậy thì tốt.
Khóe miệng của Ngụy Tử Phục lộ ra một nụ cười lạnh lùng nói:
- Ta chỗ này có một viên Bạo Âm Châu, đủ để nổ tung tấm chắn phòng ngự của người này.
- Cái gì, Bạo Âm Châu?
La Minh Giang cùng một gã Vũ Hoàng tam trọng khác mặt lộ vẻ kinh dị.
Bạo Âm Châu bọn họ tự nhiên biết, chính là một loại bảo vật cực kỳ đáng sợ, có thể ở trong thời gian ngắn thả ra lực lượng cực kỳ khủng bố.
Bạo Âm Châu căn cứ cấp bậc không giống, uy lực cũng có chỗ bất đồng, nhưng nếu Ngụy Tử Phục dám tự tin như thế,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-thien-hon-ton/1950551/chuong-1289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.