Rầm rầm rầm!
Lượng lớn nham thạch cùng bùn đất màu đen không ngừng tung bay lên, sau đó ở dưới Huyền Nguyên của Diệp Huyền bị thu tới một bên, chỉ chốc lát sau liền ở một bên chất lên một ngọn núi nhỏ.
- Ha ha, lại còn có người như thế, nhìn thấy chúng ta đào được một khối khoáng sản, hắn liền cũng muốn ở bên cạnh thử vận may.
- Nơi nào đến ngu si, hắn sẽ không cho rằng mỏ quặng nơi này dễ tìm như vậy, tùy tiện tìm một chỗ rầm rầm sẽ xuất hiện chứ?
- Khà khà, đừng để ý tới hắn, một Vũ Vương mà thôi, không chọc tới chúng ta coi như hắn thông minh.
Đám Vũ Hoàng đang phân mỏ quặng kia nhất thời nở nụ cười, từng cái từng cái nhìn Diệp Huyền phảng phất như xem một ngu si.
- Ồ, các ngươi xem bên người tiểu tử này, lại còn theo một con Yêu thú, lẽ nào là thiên tài của Ngự Thú sơn trang?
Một Vũ Hoàng lúc này cũng nhìn thấy Nhị Hắc dưới trướng Diệp Huyền, không khỏi ngạc nhiên nghi ngờ nói.
- Nghe nói Ngự Thú sơn trang rất ít có người ở bên ngoài đi lại, lẽ nào không gian bí ẩn lần này mở ra, ngay cả Ngự Thú sơn trang cũng đã kinh động?
- Xem khí tức của Yêu thú kia, nên đã đạt đến Yêu thú bát giai a, chà chà, Ngự Thú sơn trang không hổ là thế lực tiếng tăm lừng lẫy trong Huyền Vực tam trọng, để một tên Vũ Vương nô dịch một con Yêu thú bát giai, thật là không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-thien-hon-ton/1950543/chuong-1285.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.