Chương trước
Chương sau
Mà giờ khắc này, ở những nơi khác của không gian bí ẩn.

Các cường giả còn lại đang sưu tầm bảo vật, cũng phát hiện từng toà từng toà phế tích hoang vu, dưới đáy những phế tích này, có rất nhiều đường nối đồng dạng, lúc này dồn dập lướt vào trong đó.

Trong một thạch thất nào đó.

- Tiêu gia, đây là gia tộc gì, chưa từng nghe tới, trong gia tộc phổ thông dưới tam trọng của Huyền Vực, không có một ngàn cũng có tám trăm, chỉ là hai Vũ Hoàng tam trọng, ngoan ngoãn giao ra linh dược cửu giai, chúng ta tha cho ngươi khỏi chết, ta nghĩ các ngươi cũng không muốn ở đây làm lớn chuyện chứ?

Gần mười tên Vũ Hoàng đang hoàn toàn vây quanh năm tên Vũ Hoàng, một mặt hung thần ác sát.

Trong mười tên Vũ Hoàng này, Vũ Hoàng tam trọng có ba người, còn lại sáu người tất cả đều là Vũ Hoàng nhị trọng, thực lực phi phàm.

Mà năm người đối diện kia, hai đầu lĩnh là Vũ Hoàng tam trọng, ba người còn lại là nhị trọng, luận thực lực tổng hợp, so với mười người kêu gào chênh lệch gấp đôi.

Nếu như lúc này Diệp Huyền ở đây, sẽ có thể nhận ra năm người này chính là đám người Tiêu Vô Tẫn, Tiêu Thương Lan cùng hắn tiến vào không gian bí ẩn, có điều sáu người Tiêu gia cùng Diệp Huyền tiến vào không gian bí ẩn, bây giờ chỉ còn dư lại bốn người, mà trong năm người còn có một người, là một lão giả nhìn như không bắt mắt, cũng không phải cùng đám người Diệp Huyền tiến vào.

Tiêu Vô Tẫn đi lên trước, lạnh lùng nói:

- Chư vị, linh dược cửu giai kia, là Tiêu gia ta nhọc nhằn khổ sở lấy được, nếu chư vị muốn bảo vật, trong cung điện này còn nhiều, vì sao nhất định phải làm khó dễ chúng ta? Có thời gian này, còn không bằng đi tìm càng tốt hơn.

- Ít nói nhảm, ngươi giao hay không, không giao, chết.

Một tên đại hán khôi ngô tính khí táo bạo, tức giận nói, trong tròng mắt hung hãn phóng ra sát cơ nồng nặc, một lời không hợp, liền muốn ra tay đánh nhau.

Bên cạnh có một Vũ Hoàng tam trọng dáng dấp trung niên văn sĩ trong nháy mắt ngăn cản hắn.

- Trương Cuồng huynh, bình tĩnh đừng nóng.

Chợt văn sĩ trung niên nhàn nhạt nhìn năm người Tiêu Vô Tẫn, ánh mắt híp lại nói:

- Tuy thực lực năm người các ngươi không yếu, nhưng kém xa chúng ta, nếu động thủ, tất nhiên toàn quân bị diệt, tất yếu vì một cây linh dược cửu giai, mà cứng rắn chống đỡ sao?

Tiêu Vô Tẫn lạnh lùng nói:

- Không phải có cần thiết hay không, mà là có nên hay không, muốn ta giao ra bảo vật, đó là mơ hão.

- Ngươi xem đi, cùng bọn họ nói nhảm nhiều như vậy làm gì, trực tiếp động thủ là được, mấy người này là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Đại hán khôi ngô cười lạnh, trong tay cấp tốc xuất hiện hai thanh chiến phủ màu đỏ rực, nhắm đám người Tiêu Vô Tẫn đánh xuống.

Ánh lửa mãnh liệt tràn ngập toàn bộ thạch thất, uy thế doạ người, kinh thiên động địa.

Hai cây chiến phủ kia, trong nháy mắt hóa thành hai Hỏa Long, xuất hiện ở trước mặt Tiêu Vô Tẫn, nếu bị chính diện bổ trúng, dù cho là cường giả như Tiêu Vô Tẫn, cũng tất nhiên muốn trọng thương thổ huyết.

Ầm!

Mà ngay ở thời khắc mấu chốt này, đôi bàn tay đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Tiêu Vô Tẫn, đôi bàn tay này, mộc mạc không thực, nhìn như chầm chậm, nhưng trong nháy mắt nắm lấy hai cây chiến phủ, đứng ở giữa không trung, vẫn không nhúc nhích.

Một nguồn lực lượng vô hình từ bên trong gợn sóng mà ra.

Hai hỏa diễm Cự Long nhất thời kêu một tiếng, ầm ầm nổ nát, hóa thành ánh lửa trừ khử trong không trung, không gây ra chút sóng gió.

- Người Huyền Vực, chẳng lẽ luôn táo bạo như vậy sao?

Phía sau Tiêu Vô Tẫn, lão giả mà Diệp Huyền trước cũng chưa gặp qua kia chậm rãi đi ra, trong giọng nói mang theo một tia thở dài.

- Cái gì?

Bao quát đại hán khôi ngô cùng văn sĩ trung niên ở trong mười đại cường giả tất cả đều giật nảy cả mình, dồn dập hít vào một ngụm khí lạnh.

- Cửu Thiên Vũ Đế!

Bọn họ trợn mắt, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.

Có thể ung dung dùng hai tay tiếp được chiến phủ của hắn như vậy, ngoại trừ Cửu Thiên Vũ Đế, bọn họ đã không nghĩ tới những cái khác.

- Tiền bối bớt giận.

- Tiền bối tha mạng, là chúng ta lỗ mãng.

Rất nhiều Vũ Hoàng nguyên bản còn cực kỳ hung hăng, giờ khắc này tất cả đều kinh hoảng xin tha.

- Muốn ta tha các ngươi, lúc trước các ngươi có bỏ qua cho chúng ta sao?

Lão giả than nhẹ một tiếng, một tia lệ mang từ tròng mắt lóe lên.

- A!

Tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Mấy chục hô hấp sau.

Toàn bộ trong thạch thất, đã là thi thể đầy đất, ngoại trừ năm người Tiêu gia, không còn người khác tồn tại.

- Lão tổ, lần này nhờ có ngươi theo tới, bằng không chỉ mấy người chúng ta căn bản không có cách đặt chân ở đây.

Tiêu Vô Tẫn cùng Tiêu Thương Lan có vẻ nghĩ mà sợ nói.

Lão giả lắc đầu một cái, sắc mặt nghiêm túc:

- Huyền Vực cường giả đông đảo, tin tưởng giờ khắc này đã có cường giả Vũ Đế đến, coi như lão phu ở đây, cũng không đáng kể chút nào.

Tiêu Vô Tẫn cười khổ nói:

- Chúng ta cũng không ngờ tới, ở Đông Vực ta, dĩ nhiên có một đường hầm không gian dẫn tới Huyền Vực Thiên Âm Cốc, sớm biết như vậy, chúng ta sao vội vàng như vậy, chỉ là không biết người khác tiến vào nơi này thế nào rồi?

Lão giả cười lạnh một tiếng nói:

- Ngươi cho rằng Úy Trì gia, Long gia, Lang Tà Tông, Lăng Không Động không có giấu diếm cường giả sao, lúc đó các ngươi đi đầu thăm dò không gian bí ẩn, lão phu liền ẩn nấp ở phía sau các ngươi cách đó không xa, lão phu có thể cảm nhận được, trừ ta ra, các thế lực lớn đều có cường giả tuỳ tùng, sau đó cũng như lão phu thông qua không gian Truyền Tống trận kia, tiến vào chỗ bí cảnh này.

Lúc đó các gia tộc ở Thiên Đô Phủ thăm dò không gian bí ẩn, kỳ thực đều thầm để lại một tay.

Mà lão giả này tên Tiêu Kính Đằng, chính là người mạnh nhất Tiêu gia, cũng là sức lực để Tiêu gia có thể tọa trấn thế lực nhị lưu ở Thiên Đô Phủ, cường giả Cửu Thiên Vũ Đế.

- Đi thôi, cung điện dưới lòng đất này, khí tức quỷ dị, bảo vật đông đảo, tựa hồ không giống như là nơi của Nhân tộc ta, lão phu luôn cảm thấy có chút quỷ dị, hơn nữa nơi đây cường giả Huyền Vực đông đảo, tuyệt đối không thể bại lộ bí mật chúng ta là đến từ Thiên Đô Phủ, bằng không Tiêu gia ta, tất nhiên khó thoát vong tộc.

Lão giả Tiêu Kính Đằng trầm thấp mở miệng, mang theo đám người Tiêu Vô Tẫn, trong nháy mắt rời đi thạch thất.

Mà ở một chỗ khác.

- Chư vị, bổn hoàng chính là người của Huyền Vực Sát Sinh Điện, đã giao bảo vật cho các ngươi, các ngươi đừng khinh người quá đáng.

Một tên Vũ Hoàng tam trọng, ngoài mạnh trong yếu quát.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.