Mùi vị này thực quá buồn nôn, Diệp Huyền nghe một hồi, liền cảm thấy đầu óc say xe, không phải những khí tức này có độc, độc tố làm hắn say xe, mà là mùi vị này thực quá thối, thối đến khiến người ta say xe.
- Phế tích này đến tột cùng là nơi nào?
Diệp Huyền nín hơi, cố nén buồn nôn, vội vàng phóng thích thần thức ra ngoài.
- A!
Chỉ là hắn vừa phóng thích thần thức, liền nghe đến tiếng hét thảm, sau khi tiếng kêu thảm thiết vang lên, liền như phản ứng dây chuyền, lập tức có mấy tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên.
Những tiếng kêu thảm thiết này, thê thảm sợ hãi, tràn ngập hoảng sợ cùng ngơ ngác, phảng phất như gặp phải đồ vật kinh khủng nhất nhân sinh.
- Xảy ra chuyện gì?
Mơ hồ, tiếng hét phẫn nộ của Giang Sùng Hoàng truyền đến.
Lúc này Diệp Huyền mới thích ứng được hoàn cảnh đen kịt, nhìn thấy tất cả trong phế tích.
Ở trước mặt mọi người, dĩ nhiên là một bậc thang đen kịt, lan tràn đến toàn bộ phế tích, một luồng khí tức mục nát từ bên trong tản mát ra, thật giống như một trứng gà bị đóng kín vạn năm, bây giờ bị xé ra, phát sinh từng trận tanh tưởi.
Lúc trước hơn hai mươi tên võ giả lướt vào trong phế tích, tất cả đều tụ tập ở đây.
Nhưng mà mấy người trong đó, cả người trải rộng nùng sang màu máu, trên mặt mang theo sợ hãi, điên cuồng gãi mặt của mình, kéo ra từng lỗ máu, trong miệng phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-thien-hon-ton/1950461/chuong-1244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.