Bây giờ nhìn đến một thiếu niên so với mình còn nhỏ hơn, lại cũng là đại sư, người trẻ tuổi trong lòng kiêu ngạo, ngay lập tức để hắn thẳng thắn lên.
- Từ Bình, ngươi câm miệng cho ta, nếu lại nói nhiều một câu, liền đi về trước.
Từ Chấn mạnh mẽ trừng Từ Bình một chút, lớn tiếng quát lên.
Lần này đến Huyền Quang Các, hắn vốn là muốn một người tới, thế nhưng Từ Bình xin đi theo, nhìn thấy tôn nhi của mình kiên trì như vậy, hắn cũng không từ chối.
Thế nhưng không nghĩ tới Từ Bình ở đây không lớn không nhỏ, làm hắn tức giận.
Mặc kệ đối phương có chân tài thật học hay không, hiện tại là mình cầu người, thái độ nhất định phải đoan chính, Từ Bình ở trong đại gia tộc ngốc quen rồi, đối với đối nhân xử thế, vẫn là kém quá xa.
Quát lớn Từ Bình xong, Từ Chấn liền chắp tay nhìn Dược lão cùng Diệp Huyền nói:
- Hai vị đại sư, tôn nhi của ta luôn luôn bất hảo, không giữ mồm giữ miệng, kính xin hai vị đại sư chớ trách.
- Không ngại.
Dược lão nhàn nhạt nói một câu, nhưng sắc mặt không quá đẹp đẽ.
Nếu như Từ Bình nói hắn, hắn tuyệt đối không quá để ý, thế nhưng đối phương nói là Diệp Huyền, ở trong lòng Dược lão, tu vi chế thuốc của Diệp thiếu tuyệt đối là thông thiên, căn bản không cho người khác khinh nhờn.
Chỉ có Diệp Huyền, sâu sắc liếc mắt nhìn Từ Bình, chỉ là không nói chuyện.
- Nếu Từ Chấn trưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-thien-hon-ton/1950256/chuong-1141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.