Không phải là đám người Đoạn Thiên Lang sợ chết, nếu như không có hy vọng sinh tồn thì lúc bọn họ đối mặt tử vong tuyệt đối sẽ không nhíu mày một chút nào. Thế nhưng hiện tại rõ ràng bọn hắn có thể sống sót, cho nên tự nhiên bọn hắn cũng không muốn oan uổng chết đi vào lúc này.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trở nên cực kỳ nặng nề, sắc mặt Đường Chiêu âm tình bất định, sát cơ trong con ngươi lập lòe.
- Đường Chiêu tông chủ, không đáng a.
Đúng lúc này, Nghiêm Tung đột nhiên nhìn về phía Đường Chiêu, rồi nói một câu ý tứ sâu xa như vậy.
Phun ra một ngụm trọc khí, ánh mắt Đường Chiêu lạnh như băng, lúc này hắn mới trở nên hòa hoãn hơn một chút, trong miệng lạnh lùng phun ra hai chữ:
- Trao đổi.
Dứt lời, tay phải hắn nhẹ nhàng đẩy một cái, phịch một tiếng, La Mẫn và La Tường từ giữa không trung rơi xuống ở bên chân Diệp Huyề. Sắc mặt hai người tím tái, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.
- Cút đi.
Diệp Huyền buông huyền liên trên thân Đoạn Thiên Lang và Lãnh Vô Tẫn ra, hai người lập tức vọt về phía Đường Chiêu.
Sau đó Diệp Huyền vội vàng nâng La Mẫn và La Tường lên, mấy viên đan dược trong nháy mắt đã xuất hiện ở trong tay hắn, saud dó đưa vào trong miệng hai người.
- Diệp thiếu.
La Mẫn và La Tường suy yếu nói, trong con ngươi xuất hiện một tia cảm kích.
Diệp Huyền khoát tay áo một cái, trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-thien-hon-ton/1949996/chuong-1007.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.