Thấy rõ Diệp Huyền, đám người Thiên Luân dồn dập tiến lên, dò hỏi:
- Huyền Diệp, Cuồng Chiến đâu?
- Chết rồi.
Diệp Huyền lắc đầu một cái:
- Hắn tự bạo.
Đám người Thiên Luân giật mình.
- Tự bạo, Cuồng Chiến kia có cốt khí như vậy?
Có thể thành cường giả Võ Vương, tất cả đều là người tài ba trong võ giả, muốn đi tới Võ Vương, hoàn toàn là liếm máu trên lưỡi đao, trải qua vô số sinh tử.
Bình thường nhóm cường giả này, rất ít sẽ tự bạo, dù sao sống sót, mới có hi vọng.
- Có lẽ vậy.
Diệp Huyền cười cợt, có điều hắn rõ ràng, sở dĩ Cuồng Chiến tự bạo, hoàn toàn là bởi vì biết ở trên tay mình, hắn tuyệt đối sẽ không tồn tại, cho nên mới lựa chọn được ăn cả ngã về không, nỗ lực thương tổn mình, thậm chí kéo mình xuống nước.
Xèo!
Không lâu lắm, Đông lão cũng quay về, trong tay hắn mang theo Tà Sát, Huyền Cơ Tông Thái Thượng trưởng lão này, giờ khắc này hai tay mất hết, cả người máu me đầm đìa, huyền hải trong cơ thể cũng bị triệt để phong ấn, vận dụng không được chút Huyền Nguyên nào.
Ở tình huống như vậy, khuôn mặt hắn vẫn dữ tợn, cả người tràn ngập tà khí, cười gằn nói:
- Gia hỏa Lam Quang học viện, các ngươi bắt ta về, lại không giết ta, là muốn làm gì? Hê hê kiệt, lẽ nào là muốn từ trong miệng ta được tin tức gì? Hay là nói bắt ta uy hiếp Huyền Cơ Tông? Hê hê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-thien-hon-ton/1949932/chuong-975.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.