Nhưng đại đa số đan dược một khi cắt xuống bộ phận sẽ ảnh hưởng tới dược hiệu, bởi vậy không được Diệp Huyền đồng ý thì Từ Vị không phẩm.
- Đan dược này của ta, sau khi thành đan sẽ có một ít bột phấn rơi ra, tự nhiên có thể phẩm.
Từ Vị lập tức cầm bình ngọc lên, quả nhiên bên trong có một tầng bột phấn hồng nhạt, hắn lập tức trám một tia và để vào trong miệng.
- Từ trưởng lão, coi chừng...
Hà quản sự vội vàng nhắc nhở, công hiệu đan dược không rõ, vạn nhất là độc dược làm sao bây giờ?
Từ Vị khoát khoát tay tỏ vẻ không ngại, sau đó nhắm mắt lại và thể nghiệm.
Không chờ hắn mở to mắt, đột nhiên Hà quản sự kinh hô:
- Từ trưởng lão, ngươi... Trên mặt ngươi...
Vẻ mặt hắn sợ hãi giống như gặp quỷ rồi, há to mồm, tròng mắt mở to.
Từ Vị mờ mịt nhìn sang Hà quản sự.
- Mặt ngươi, mặt ngươi...
Hà quản sự chỉ lo thì thào tự nói, rốt cuộc hắn không nói thành lời.
Nội tâm Từ Vị ngạc nhiên, không biết từ chỗ nào lấy ra một cái gương, vội vàng xem mặt của mình.
Sắc đó vẻ mặt Từ Vị ngây ngốc.
Gương mặt đầy nếp nhăn chẳng biết lúc nào đã biến mất không ít, gương mặt tái nhợt của hắn cũng hồng nhuận phơn phớt, ngay cả chòm râu tuyết trắng lại có vài sợi biến thành màu đen.
- Đây... Đây là...
Từ Vị lúc này vô cùng khiếp sợ.
Rốt cuộc Diệp Huyền chậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-thien-hon-ton/1949417/chuong-715.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.