Lưu quản sự cười ha ha, thời điểm hắn nói chuyện, một bóng người đã nhanh chóng rời khỏi Phẩm Bảo Các.
Trong mắt Diệp Huyền bắn ra một đạo hàn quang, hiển nhiên Lưu quản sự đi gọi người, là muốn cường đoạt linh dược của Diệp Huyền.
- Muốn mua? Có thể! Tụ Bảo Hiên các ngươi có bảo vật thất giai hay không? Nếu có bảo vật Vương cấp thất giai thì có thể cân nhắc.
Diệp Huyền khoanh tay đứng đó, giống như cười mà không phải cười nói ra.
Như nếu như đối phương nguyện ý xuất ra bảo vật thất giai trao đổi, Diệp Huyền cũng không ngại hối đoái cho đối phương, nếu như động tiểu tâm tư thì bọn chúng tìm lầm người rồi.
Sắc mặt Lưu quản sự biến hóa, hắn gượng cười và nói:
- Các hạ nói đùa, bảo vật Vương cấp thất giai quý giá, thiên nhai thương hội chúng ta khẳng định có nhưng ta không thể làm chủ bán ra. Như vậy đi, bản thân thật sự có thành ý thu mua linh dược của các hạ, không bằng dựa theo giá cả Đông Phương Tử Ti tiểu thư định ra thu mua đi.
- Đó là giá cả linh dược bán ra, không biết tiểu huynh đệ cảm thấy như thế nào?
- Ta cảm thấy...
Diệp Huyền giống như cười mà không phải cười nhìn Lưu quản sự, thản nhiên nói:
- Ta cảm thấy ngươi là đồ ngu ngốc!
- Cút!
Trong mắt Diệp Huyền bắn ra một đạo hàn quang.
Chỉ có bao nhiêu huyền tệ như thế cũng muốn mua linh dược của mình, Lưu quản sự thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-thien-hon-ton/1949185/chuong-596.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.